Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 50: Khu vườn nhỏ của các bảo bối thiên tài

Trước Sau

break

 

Cũng giống với Tư mã quản gia, hiệu suất làm việc của Gia Cát quản gia cực kỳ cao, rất nhanh đã dọn dẹp một căn phòng cho Cố Nguyên, Cố Nguyên cũng thuận lợi ở lại.

 

Sau khi nghỉ ngơi, tắm rửa, dùng bữa tối ngon miệng, Cố Nguyên bắt đầu tìm con trai nói chuyện.

 

Khi cô tới tìm Nhiếp Ngộ, anh đang bơi ở hồ bơi lộ thiên phía trước.

 

Hoàng hôn buông xuống, tia nắng xuyên thấu qua nước hồ trong vắt, lấp lánh phản chiếu ra ánh sáng đỏ tươi, người đàn ông trẻ tuổi giống như một con cá tao nhã bơi trong nước, đẹp như một bức tranh.

 

Cố Nguyên ngồi trên ghế mây, nhàn nhã thưởng thức vóc người của con trai, thỉnh thoảng lại cúi đầu gửi tin nhắn wechat con Quý Kỳ Sâm: "Con trai, mấy ngày này mẹ không về đâu, tới thứ bảy mới về, sờ đầu chó .jpg.”

 

Quý Kỳ Sâm: "Mấy ngày này ở trường ạ?”

 

Cố Nguyên: "Không phải, mẹ ở lại chỗ Nhiếp Ngộ.”

 

Đợi một lúc lâu cũng không thấy phía bên kia trả lời nữa.

 

Cố Nguyên ngẩng đầu lên, nhìn về phía hồ bơi.

 

Lúc này Nhiếp Ngộ đã bơi đến bên cạnh hồ, chuẩn bị đi lên. Lúc anh ngẩng đầu, đường cong cổ mượt mà thon dài, mái tóc ngắn màu đen cũng theo đó vung lên, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, gặp nắng tạo ra nhũng tia sáng nhiều màu sắc. Sau đó anh nhảy lên bờ, nước trên người từ từ chảy xuống, ao bơi chật chội bó sát lồng ngực cường tráng, phía dưới là đôi chân thon dài không thể bắt bẻ được.”

 

Con trai Nhiếp Ngộ của cô quả là phóng túng, đẹp trai đỉnh cấp!

 

Cố Nguyên cúi đầu, nhìn tin nhắn wechat, cuối cùng con trai Kỳ Sâm cũng hồi âm: “À.”

 

Chỉ một từ, không có bất kỳ câu dư thừa nào.

 

Cố Nguyên nâng cằm, trong đầu bắt đầu cân nhắc, chẳng lẽ con trai Kỳ Sâm không vui ư?

 

Nghĩ vậy, cô vội vàng hỏi lại: “Con sao vậy, con trai? Mẹ ở đây vài ngày, thứ bảy sẽ về tổ chức sinh nhật cho con.”

 

Quý Kỳ Sâm: "Cậu ta nhận mẹ rồi à?”

 

Cố Nguyên: "Ừ, dù sao thằng bé cũng gọi mẹ rồi, còn trong lòng nó có nhận hay không thì ai biết được? Lần trước Nhiếp Ngộ đùa giỡn mẹ, mẹ đây ghi hận rồi, nhất định phải nhân cơ hội báo thù rửa hận, thuận tiện giáo dục đứa nhỏ đầu gấu này luôn!”

 

Quý Kỳ Sâm: "Đúng là cậu ta cần một bài học!”

 

Cố Nguyên. “Ha ha, chờ mẹ dạy dỗ thằng bé.”

 

Đang vui vẻ trò chuyện với con trai Kỳ Sâm, cô chợt cảm thấy trước mặt phủ xuống một khoảng tối, bèn ngẩng đầu, nhìn thấy Nhiếp Ngộ mặc đồ bơi đang đứng bên cạnh, ôm tay, nghiêng người tựa vào cây bạch quả, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, lười biếng nhìn mình.

 

"Đang nói chuyện phiếm với con trai à?" Anh giống như tùy ý hỏi, giọng điệu lại rất khinh thường.

 

"Đúng vậy." Cố Nguyên cầm điện thoại, nhìn đứa con trai trước mặt, sau đó khẽ lắc lư: "Nhiếp ngộ, đến đây, chúng ta thêm bạn Wechat đi.”

 

"Không thêm." Nhiếp Ngộ vẻ mặt ghét bỏ.

 

Nếu thêm thật, chắc chắn người này không có chuyện gì sẽ gửi cho anh một đống canh gà tâm linh rác rưởi, nào là cha mẹ trên đời không dễ dàng’ bất hiếu với cha mẹ, anh có phải con người hay không? Hoặc là đừng nên ăn loại thực phẩm này, nó sẽ lấy mạng của con này nọ,...

 

"Thật sự không thêm?" Cố Nguyên nhướng mày, cười nhìn con trai mình.

 

Nhiếp Ngộ nghi hoặc nhìn cô, nụ cười của cô rất đơn thuần vô tội, nhưng ánh mắt kia, anh nhìn thế nào cũng cảm thấy có âm mưu gì đó.

 

Anh khẽ vò mái tóc ngắn ẩm ướt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được, thêm bạn!”

 

Cố Nguyên âm mưu thành công: "Ha ha ha, lấy điện thoại của con ra, mau lên.”

 

Thêm wechat xong, Cố Nguyên vội vàng đổi ghi chú cho Nhiếp Ngộ: Con trai Nhiếp Ngộ.

 

Sau khi ghi chú xong, cô bắt đầu tạo nhóm, nên đăt tên nhóm là gì nhỉ?

 

Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng lấy tên nhóm: Khu vườn nhỏ của các bảo bối thiên tài.

 

Nhiếp Ngộ vừa nhìn cái tên này này, lại nhìn thành viên trong nhóm, khuôn mặt lập tức tối sầm: "Rốt cuộc mẹ muốn làm gì?”

 

Cố Nguyên: "Không phải hai đứa các con là anh em ruột, là con trai của mẹ sao? Đương nhiên mẹ phải kéo các con vào cùng một nhóm, như vậy mọi người mới có thể yêu thương chăm sóc lẫn nhau.”

 

Nhiếp Ngộ buồn bực: "Con không muốn quan tâm đến cậu ta, cũng được nhắc đến cậu ta trước mặt con, con cực kỳ không muốn nhìn thấy cái tên Quý Kỳ Sâm đấy!”

 

Cố Nguyên: "Tại sao?”

 

Nhiếp Ngộ: "Chán ghét cậu ta, nhìn cậu ta không vừa mắt, được không?”

 

Mái tóc ướt của anh rũ xuống trán, đôi mắt nhỏ nheo lại trông rất hung dữ. Cố Nguyên có chút bị dọa sợ: "... Được rồi, nếu con không thích thì mẹ sẽ giải tán nhóm.”

 

Nhiếp Ngộ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, chợt cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

 

Phiền, phiền quá, sao lại phiền lòng như vậy?

 

Anh bực bội vò tóc lần nữa: "Được rồi, đã tạo rồi thì đừng giải tán nữa, mất công Quý Kỳ Sâm kia lại tưởng ông đây sợ cậu ta!”

 

Cố Nguyên: "... Vậy mẹ không giải tán nữa.”

 

Cố Nguyên vụng trộm nhìn Nhiếp Ngộ một cái, khẽ thở dài, cúi đầu, bất đắc dĩ nói: "Nếu con thấy mẹ phiền, thấy mẹ ở đây làm con chướng mắt, vậy mẹ chuyển đi là được rồi.”

 

Nhiếp Ngộ nhất thời sửng sốt, bất ngờ nhìn cô.

 

Cố Nguyên buông tay: "Mẹ chỉ muốn sửa lại một số thói quen xấu của con, nhưng nếu con phản cảm như vậy, mẹ cần gì phải tự làm mình xấu mặt chứ? Dù sao con cũng đã trưởng thành, không phải trẻ con nữa, hơn nữa còn có tiền có thế, mẹ cũng không quản nổi con. Mẹ quay về chỗ Kỳ Sâm ở là được rồi, nếu thằng bé cũng không cần mẹ, vậy chỉ còn cách ra hầm cầu ngủ thôi.”

 

Nhiếp Ngộ hít sâu một hơi: "Con có nói không cho mẹ ở đây à?”

 

Cố Nguyên: "Hả?”

 

Nhiếp Ngộ: "Mẹ nói không sai, hiếu kính cha mẹ là việc con cái nên làm. Nếu con đã gọi mẹ là mẹ, đương nhiên con phải cấp dưỡng, hiếu kính mẹ. Vậy nên mẹ muốn ở lại đây bao lâu cũng được, cứ thoải mái!”

 

Cố Nguyên mạnh mẽ gật đầu: "Được! Vậy mẹ sẽ ở lại vài ngày.”

 

Nhiếp Ngộ nhíu mày: "Cho dù mẹ không có chỗ ở thì cũng đâu đến mức lưu lạc đến hầu cầu chứ? Chẳng lẽ Quý Kỳ Sâm không cho mẹ tiền sao?”

break

Báo lỗi chương