Năm Lão Đại Đều Gọi Tôi Là Mẹ

Chương 102: Bôi nhọ

Trước Sau

break

 

Sau khi ảnh tuyên truyền cũ của bộ phim "Trời xanh bất lão tình" bị lộ ra, cư dân mạng ai nấy đều nhiệt tình như được tiêm thêm máu gà, có người còn đặt hai bức ảnh cạnh nhau, so sánh chi tiết từng góc độ một, thậm chí còn cho rằng hai bóng lưng này vốn chỉ là một người.

 

Đương nhiên cũng có người đem ảnh chụp của nữ chính "Trời xanh bất lão tình" năm đó đưa lên mạng, ảnh chụp năm đó so sánh với ảnh chụp hiện tại, tất cả đều soi kỹ từng chút một.

 

Soi tới soi lui, cuối cùng cho ra một kết luận: Hồ Duyệt Tĩnh thật đúng là đại mỹ nữ một thời, tuy rằng bây giờ vẫn bảo dưỡng không tệ, nhưng rốt cuộc năm tháng không bỏ qua cho người nào cả, nữ thần không tuổi thì cũng không thể không tuổi thật, so với dáng vẻ hồi trẻ vẫn khác quá xa.

 

Dưới loại tin đồn này, người ta càng tò mò về danh tính của nữ chính "Cung điện huyền bí" hơn, các bài viết suy đoán lần lượt xuất hiện, có người thậm chí còn lôi tất cả các nữ minh tinh nổi tiếng mấy năm gần đây ra, so sánh thân hình từng người một, nhưng tìm tới tìm lui, cũng không tìm được người tương tự với bóng lưng trong ảnh tuyên truyền.

 

Lòng hiếu kỳ bị treo đến cực hạn, tất cả mọi người đều đang chờ đoàn làm phim "Cung điện huyền bí" công khai hình ảnh nữ chính chính thức.

 

Mọi tin đồn xôn xao trên mạng lần này, Hồ Duyệt Tĩnh đương nhiên nhìn thấy.

 

Cô ta dùng điện thoại di động mở ra hai tấm ảnh so sánh bóng lưng trên mạng, nhìn tấm ảnh giống như đã từng quen biết kia, móng tay được sơn, tỉa xinh đẹp không nhịn được mà đâm sâu vào lòng bàn tay.

 

Cô ta cắn môi, nhìn chiếc lá rụng rơi xuống mặt đất bên ngoài cửa sổ. Nhìn chiếc lá rụng kia, cô ta dường như nhìn thấy hình ảnh hai mươi lăm năm trước, cô gái ngẩng đầu lên, đi vào đoàn làm phim thay thế vị trí của Cố Nguyên.

 

"Dùng thì dùng, cũng không ai biết bóng lưng kia là ai."

 

"Ngay cả bản thân cậu ấy cũng không biết, đời này cậu ấy không thể ra khỏi bệnh viện."

 

Những thanh âm này trong hoảng hốt, xuyên thấu qua hai mươi lăm năm năm năm truyền vào tai cô ta, mộng ảo mà mơ hồ.

 

Hồ Duyệt Tĩnh nhắm mắt lại.

 

Chuyện đã trôi qua rồi, nên được chôn cất sâu trong quá khứ.

 

Người biết chuyện năm đó đều không có ở đây, hoặc đã định cư ở nước ngoài.

 

Chuyện này, chắc chắn sẽ trở thành một bí mật vĩnh viễn.

 

--------------------------------------------------------

 

Ở Học viện Điện ảnh Thủ đô, sự nhiệt tình của sinh viên khoa biểu diễn cũng hoàn toàn được đốt cháy, mọi người ai cũng đều ngóng trông, ngóng xem rốt cuộc là người như thế nào mà được Ninh Tam Việt ưu ái, có tư cách đóng chung với ảnh đế Lạc Quân Thiên.

 

Lúc này, có vài người chỉ ra: "Trước đây không phải nói Cố Nguyên có đi thử vai à? Tôi thấy bóng lưng kia hình như có hơi giống Cố Nguyên đó!"

 

Lập tức có người phủ nhận: "Làm sao có thể, cậu nghĩ sao mà nói bóng lưng kia giống cậu ta vậy?"

 

"Đúng đúng, không thể là cậu ta, nếu là Cố Nguyên thật thì cậu ta đã nói cho cả trường biết rồi, sao mà im ắng vậy được? Hơn nữa cậu nhìn xem người khác vào đoàn làm phim bận rộn như thế nào, còn cậu ta còn có cả thời gian đi học mỗi ngày luôn kìa, giống mấy người sắp vào đoàn phim à?"

 

Nghe phân tích như vậy, mọi người ngẫm lại thấy cũng đúng, hiển nhiên bóng lưng kia không thể nào là Cố Nguyên, xem ra lúc trước Cố Nguyên căn bản là khoác lác rồi!

 

Hoắc Tư Giai đột nhiên lên tiếng: "Các cậu còn nghĩ là cậu ta ư? Sao có thể chứ! Tinh Ảnh muốn tuyển người á hả, nghe nói rất chú trọng nhân phẩm của nghệ sĩ, xem cái chuyện cô ta làm ra đi, các cậu cảm thấy Tinh Ảnh sẽ chọn người như vậy hả?"

 

Nghe cô ta nói, mọi người lập tức nổi lên hứng thú: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Cậu luôn nói cậu ấy có cha nuôi bao nuôi, nhưng không phải là không có chứng cứ à?"

 

Có vài bạn học không đồng ý nói: "Chuyện không có chứng cứ thì đừng nói, các cậu bôi nhọ thanh danh người ta như vậy không tốt lắm đâu."

 

Trần Vũ Đình đã sớm nhìn không vừa mắt, trào phúng nói: "Bịa đặt chỉ cần một cái miệng, nhưng bác bỏ tin đồn thì phải chạy gãy chân đó, các người cứ tùy tiện nói xấu người ta như vậy mà được hả?"

 

Hoắc Tư Giai nhìn Trần Vũ Đình tới, cừu nhân gặp mặt hết sức đỏ mắt, khinh bỉ cười một tiếng: "Sao lại không có chứng cứ? Cậu ta làm loại chuyện này cũng có thèm giấu giiếm ai đâu, sao cậu lại không biết xấu hổ mà nói không có chứng cứ?"

 

Trần Vũ Đình: "Được, tôi biết cậu hận Cố Nguyên, bây giờ ba mặt một lời rõ ràng đi, thế nào?"

 

Hoắc Tư Giai khinh thường nói: "Các cậu nhìn quần áo bình thường Cố Nguyên mặc đi, đều là hàng hiệu đúng không, nhưng nhà cậu ta thật sự giàu tới vậy sao? Còn có đá Opal gì đó cậu ta tặng cho cậu, cậu cảm thấy người bình thường sẽ tiêu xài hoang phí như vậy à? Chỉ có tiền đào được từ chỗ cha nuôi mới không biết tiếc mà phung phí như vậy thôi."

 

Vương Nguyệt Hàm buồn cười: "Thân thích, họ hàng tặng cậu ấy, chuyện này mà cậu cũng phải hoài nghi?"

 

Hoắc Tư Giai: "Thân thích tặng? Đều là hồ ly ngàn năm cả, bày trò lừa bịp ai chứ, nào có thân thích nhà ai có tiền như vậy, nói ra để tôi mở mang thêm kiến thức đi!"

 

Vương Nguyệt Hàm: "Thân thích của cậu không có tiền thì cho rằng người khác cũng không có à? Cậu đang bịa đặt vu khống người khác đấy!"

 

Hoắc Tư Giai đột nhiên cười ý sâu xa: "Thân thích của cậu ta có tiền hay không tôi không biết, nhưng cậu ta đeo bám đàn ông có tiền, cái này thì tôi biết rất rõ."

 

Hoắc Tư Giai: "Hai cậu không biết sao? Trong diễn đàn trường đã có người đăng ảnh rồi, ngay gần cổng trường học, một người đàn ông lớn tuổi đến đón Cố Nguyên, Cố Nguyên trực tiếp lên xe của ông ta luôn."

 

break

Báo lỗi chương