Bận rộn hết thảy xong, cơn tức giận sôi trào trong lòng Triệu Trinh lúc này mới chậm rãi trút bớt một chút.
Một hôm, hắn ở trong Ngoại thư phòng bận rộn một lát, thấy sắc trời còn sớm, tự hỏi không biết Chu Tử thế nào, vì vậy chắp tay sau lưng chậm rãi đi thong thả trở về chính viện.
Sau khi tiến vào chính viện, vòng qua bức tường ngăn, Triệu Trinh liền thấy Chu Tử đang nằm dưới mái hiên phơi nắng
Kể từ sau sự kiện trong cung, Chu Tử liền ưa thích ánh sáng mặt trời, trở về Vương phủ, chỉ cần rảnh rỗi, liền bảo Ngân Linh đỡ nàng đến dưới mái hiên phơi nắng. May là vừa qua khỏi tết Trung thu, tuy rằng gió thu đã đến, khiến thời tiết bắt đầu mát mẻ, nhưng ở dưới mái hiên này, bởi vì gió bị chái nhà chặn lại, ánh mặt trời ấm chiếu lên người rất thoải mái.
Chu Tử vốn nằm trên ghế dựa có trải nệm rất mềm mại, không biết vì sao đột nhiên ngồi dậy, Triệu Trinh tập trung nhìn kỹ, thì ra Ngân Linh đang bưng một bát mỳ tới.
Trong khoảng thời gian này, tâm tình Chu Tử có chút sa sút, khẩu vị cũng thay đổi, thích ăn một ít mì và thức ăn thôn dã đơn giản, ví dụ như trứng gà, mì, khoai lang, ngô cháo linh tinh…. Ăn xong, không phải phơi nắng thì ngẩn người, nếu không chơi đùa với tiểu Thế tử, cũng không trao đổi nói năng gì với Triệu Trinh. Thấy vậy, Triệu Trinh có chút lo lắng, liền muốn giành nhiều thời gian ở bên Chu Tử hơn.
Lúc Chu Tử đang ăn mỳ, Triệu Trinh bước tới.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tiếp tục cúi đầu ăn mỳ.
Gần đây nàng gầy đi không ít, thân thể dần dần hồi phục, cơn thèm ăn cũng theo đó mà tăng dần, rất dễ thấy đói, vì vậy cũng không chút khách khí ăn nhiều hơn.
Thanh Châu đưa đến một cái ghế, Triệu Trinh im lặng không lên tiếng ngồi xuống bên cạnh Chu Tử, im lặng nhìn Chu Tử ăn ngấu nghiến.
Triệu Trinh cảm thấy cho dù Chu Tử ngốn thức ăn cũng thật đáng yêu, thoạt nhìn giống như con heo nhỏ sắp bị làm thịt còn liên tục không ngừng tăng cân, ngu ngu đến buồn cười, đáng yêu đến khó hiểu. Bất quá, mấy ngày nay, khí sắc Chu Tử quả thật đã khôi phục lại, trên mặt đã hiện nét ửng hồng khỏe mạnh. Triệu Trinh nhìn thấy Chu Tử như vậy, cảm thấy vui mừng, rất có cảm giác đắc ý của chủ nhân đã chăn nuôi heo con thành công.
Buổi tối nằm ở trên giường, Triệu Trinh nằm bên cạnh Chu Tử, tay phải tự động vươn qua, linh hoạt chui vào trong áo lót của Chu Tử, nhẹ nhàng vuốt ve trên bụng Chu Tử, chạm vào cảm thấy mềm mại trơn mịn, hắn nhịn không được nhéo nhéo chút thịt mập mới tăng trên bụng Chu Tử, không tiếng động nở nụ cười.
Chu Tử cũng phát hiện, nhỏm dậy hỏi: “Nơi đó của thiếp mập lên không ít thịt đúng không?”
Trong bóng tối, Triệu Trinh cười một cái, nói: “Ừ.”
Chu Tử có chút ngượng ngùng, đầu rúc vào trong lòng Triệu Trinh, một hồi lâu không nói gì.
Triệu Trinh cho là nàng đã ngủ, kéo chăn đắp lên tận cổ Chu Tử, Chu Tử lại giãy dụa kéo chăn xuống, miệng còn thầm oán: “Trên người chàng đã nóng, ngủ bên cạnh chàng mà còn đắp kín vậy, nóng không chịu nổi!”
Triệu Trinh không nói, kéo chăn xuống một chút, sau đó cánh tay phải duỗi ra luồn xuống gáy Chu Tử để cho nàng gối lên.
“Này…” Chu Tử gối lên cánh tay hắn cũng không nằm yên, lộn xộn xoay tới xoay lui, “Món ‘Phật khiêu tường’ lần trước chàng mang về cho thiếp là mua ở đâu vậy?”
Triệu Trinh vươn cánh tay, bắp chân dài qua, giam Chu Tử trong lòng mình, không cho nàng cựa quậy lộn xộn, sau đó mới nói: “Muốn ăn sao?”
“Dạ.” Chu Tử không thể nhúc nhích, nghiêng mình, tròn xoe đôi mắt lấp lánh sáng ngời Triệu Trinh.
Triệu Trinh kéo tay nàng, đặt lên nơi nào đó dưới bụng mình.
Chu Tử lập tức chạm phải một cái gì đó hình trụ cứng rắn.
Nàng thấy trong một tháng mình dưỡng bệnh, Triệu Trinh cũng nhịn suốt một tháng, đã như hòa thượng ăn chay rồi, hắn thủ thân như ngọc, tâm vững như đá, trong lòng cũng có chút cảm động, lại thêm áy náy, hai tay nàng vén chăn lên, sau đó đem chăn khoác trên người, lật mình cưỡi lên người Triệu Trinh…
Giữa trưa ngày hôm sau, Chu Tử và Cao Thái phi dùng xong bữa trưa, sau đó Cao Thái phi chơi đùa cùng Triệu Tử, Chu Tử trở về Đông sương phòng trước.
Chu Tử là có hẹn trước, cho nên vừa về đến Đông sương phòng, liền gọi Ngân Linh đến cửa chính viện chờ nhận đồ.
Ngân Linh vừa đợi được một lát, quả nhiên thấy Triệu Tráng xách theo một cái hộp đồ ăn lại đây, giao hộp đồ ăn cho Ngân Linh xong, đang muốn đi, Ngân Linh kéo Triệu Tráng lại: “Này, cái này đặt ở cái tửu lâu nào thế?”
Triệu Tráng cười, nói: “Vương gia không cho nói!” Nói xong, thân mình chợt lóe, lách người thoát khỏi kiềm chế của Ngân Linh, lui về sau vài bước, xoay người bỏ chạy.
Ngân Linh muốn đuổi theo, lại cảm thấy ở cửa chính viện mà biểu diễn cái màn này thật không thích hợp cho lắm, vì thế tức giận xách hộp đồ ăn vào.
Cao Thái phi đi ngủ trưa, Chu Tử liền ôm Triệu Tử tới trong phòng mình, đặt lên giường La Hán. Triệu Tử đã biết ngồi, ngã trái ngã phải ngồi ở trên giường La Hán, cầm con chó bông nhỏ Chu Tử may cho bé gặm tới gặm lui, nước miếng chảy đầm đìa.
Lâu lâu Chu Tử sờ mặt béo tròn của con một cái, nhéo bắp đùi mập của con một cái, trêu chọc con trai. Cuối cùng chọc cho Triệu Tử nóng nảy, vung vẩy hai tay, cái mông beo béo ngã trên giường, rất nhanh liền ngã dựa vào trên người mẫu thân, thừa dịp Chu Tử không chú ý, cái đầu len đến trước ngực Chu Tử, cái miệng nhỏ nhắn nhanh chóng nhắm chuẩn, cách lớp áo hung hăng cắn lên ngực Chu Tử.
Chu Tử bị con cắn mạnh tê rần, muốn đẩy ra, lại sợ Triệu Tử vừa biết ngồi, không vững sẽ ngã sấp xuống, cuối cùng đành phải ôm cả Triệu Tử đang cắn trước ngực không buông, nước mắt lưng tròng rơi lệ đầy mặt.
Đúng lúc này Triệu Trinh bước vào, nhìn thấy cảnh này, không khỏi cảm thấy rất khó chịu. Hắn bước nhanh qua, ngồi xuống trên giường La hán, trầm mặt, một tay nắm lấy bầu ngực bị Triệu Tử cắn, một tay nhét vào trong miệng Triệu Tử.
Triệu Tử đang cắn hăng hái, bị ngón tay của phụ thân quấy rầy, lập tức nhả đầu ngực ra, cắn lên ngón tay.
Chu Tử được Triệu Trinh giải cứu, mắt to rơm rớm nước mắt, trừng mắt nhìn chằm chằm Triệu Tử, không tiếng động lên án.
Trong cái miệng nhỏ nhắn của Triệu Tử, mấy cái răng cửa mới nhú ra, cắn vài cái lên đầu ngón tay của Triệu Trinh, phát hiện không mềm mại giống như ngực của mẫu thân, khó nhai quá đi, bèn tức giận nhả ra.
Lúc này Ngân Linh xách hộp đồ ăn bước vào.
Chu Tử ngửi thấy được mùi thơm nồng đậm của món Phật khiêu tường từ trong hộp thức ăn, liền tự giác chuyển cái bàn nhỏ đặt lên một bên còn lại của giường La hán.
Ngân Linh đặt hộp thức ăn lên bàn nhỏ, sau đó múc cho Chu Tử một chén.
Bởi vì biết Triệu Trinh sẽ chuẩn bị món Phật khiêu tường cho mình ăn, nên bữa trưa Chu Tử ăn chung với Thái phi, chỉ ăn non nửa bát cơm, hiện tại đã sớm đói bụng, nàng quay lưng về phía Triệu Trinh và Triệu Tử, cầm lấy đôi đũa nhai lấy nhai để.
Đang ăn ngon lành, Chu Tử cảm thấy sau lưng ngưa ngứa, nàng uốn éo lưng, tiếp tục ăn. Nhưng ngay sau đó một thân thể mềm mại dán lên lưng nàng, ngay sau đó Chu Tử cảm thấy phần lưng ẩm ướt — lại bị Triệu Tử gặm rồi.
Chu Tử phiền chết đi được, dứt khoát buông đũa, vươn tay ôm Triệu Tử lại đây, cho ngồi lên đùi mình, sau đó gắp một quả trứng bồ câu bỏ vào miệng nhai nhai, nhìn Triệu Tử đang dùng ánh mắt trông mong nhìn mình, rất muốn dùng miệng mớm cho Triệu Tử.
Nàng do dự một chút, quay đầu nhìn Triệu Trinh đang ở sau lưng một cái, lại phát hiện Triệu Trinh đã đứng lên, đang dùng ánh mắt không tán thành nhìn mình!
Chu Tử chột dạ nuốt trứng bồ câu xuống, cảm thấy thực có lỗi với Triệu Tử đang bụng đói kêu vang, nước miếng chảy ròng ròng, liền dùng chiếc đũa chấm chấm nước canh, đút vào miệng Triệu Tử.
Triệu Tử chưa từng được ăn món ngon như vậy, chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhắn, giơ tay vỗ vỗ Chu Tử, ý bảo còn muốn ăn thêm.
Chu Tử nhìn đuôi mắt phượng nho nhỏ của bé khẽ híp lại, hàng mi dài và đen dày chớp chớp, có thể nói là phiên bản bé nhỏ đáng yêu của Triệu Trinh, vô cùng yêu thích, lại vội vàng chấm nước canh đút cho bé.
Triệu Tử vì thế càng vui vẻ hơn, ngồi trên đùi mẫu thân huơ chân múa tay vô cùng sung sướng.
Triệu Trinh nhìn hai người một lớn một nhỏ tham ăn này, thấy muốn đau đầu, nhưng lại không tự chủ được mà buồn cười, hắn không quen cười, cho nên chỉ yên lặng nhìn. Cuối cùng khi hắn nhìn thấy Triệu Tử giơ tay vào miệng Chu Tử móc móc món ăn ngon gì đó, rốt cục Triệu Trinh không nhịn được, quay đầu cười rộ lên.
Triệu Tử chơi mệt, được Chu Tử đặt trên giường, vỗ về vài cái liền ngủ mất. Triệu Trinh cùng Chu Tử cũng nằm xuống giường. Một nhà ba người nhét chung một chỗ, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Buổi chiều Triệu Trinh đi ra ngoài, sợ Chu Tử và Triệu Tử ngủ trưa quá lâu, buổi tối ngủ không được, trước khi đi liền đánh thức Chu Tử cùng Triệu Tử.
Chu Tử liền mang theo Triệu Tử đi gặp Cao Thái phi.
Đến chính phòng, mới phát hiện thấy Cao Thái phi đang nhìn Hoàng Oanh chỉ huy vài cung nữ thu dọn hành lý.
Chu Tử không giúp được gì, liền đứng cạnh Cao Thái phi.
Ngân Linh ôm Triệu Tử đi tới, Cao Thái phi vừa đón lấy Triệu Tử, vừa hỏi: “hành lý của các con đã sắp xếp xong chưa?”
“Đã xong rồi ạ!” Đồ đạc của Triệu Tử đều ở chỗ tổ mẫu, bên kia Chu Tử chỉ cần thu dọn hành lý của nàng và Triệu Trinh, từ hai ngày trước, Ngân Linh và Thanh Châu đã sắp xếp xong đâu vào đấy cả rồi.
“Ngày mai đã phải rời khỏi Kim Kinh rồi,” Cao Thái phi đứng trước cửa sổ, nhìn lại trong viện, “Cả đời ta sinh ra ở Kim Kinh, lớn lên cũng ở Kim Kinh, chưa từng rời khỏi Kim Kinh!” Trên mặt bà nhàn nhạt ẩn chứa phiền muộn.
Chu Tử nghĩ một chút, lại an ủi: “Nam Cương bốn mùa rõ ràng, trừ bỏ mùa đông ấm áp hơn Kim Kinh một chút, những cái khác cũng không có gì khác nhau, đến lúc đó thiếp thân sẽ dẫn Thái phi ngài đi dạo khắp trong ngoài thành Nhuận Dương, có rất nhiều nơi để vui chơi ạ!”
Cao Thái từ buồn hóa vui, nói: “Được! Đến lúc đó chúng ta cũng mang tiểu Thế tử cũng theo luôn!”
Lần này Triệu Trinh chỉ dẫn theo một đội ám vệ và một đội thân vệ của Vương phủ để hầu hạ bên cạnh, bởi vì không nhiều người, cho nên quyết định ngồi thuyền xuôi theo kênh Đại Vận Hà(*) về Nam Cương.
(* Đại Vận Hà: kênh đào lớn trên sông, là công trình vĩ đại thời cổ của Trung Quốc, dài 1794 Km, là kênh đào dài nhất thế giới.)
Thuyền lớn đi trên kênh đào một tháng, rốt cục ngày mười sáu tháng mười cũng đến Nhuận Dương.
Cuối thu gió lạnh thổi đìu hiu, các quan viên và các tầng lớp sĩ thương của thành Nhuận Dương chờ ở bến tàu, nghênh đón Nam An Vương gia đã lâu không về.
Chu Tử phát hiện, bởi vì Cao Thái phi đến, phủ Nam An vương ở thành Nhuận Dương náo nhiệt hẳn lên. Mỗi ngày đám quý phu nhân và quý nữ tới đây bái phỏng Cao Thái phi nối liền không dứt, chính viện của Cao Thái phi mỗi ngày đều có khách quý chật nhà.
Chu Tử cảm thấy, ở chỗ Cao Thái phi lúc nào cũng phải nghe đầy tai những lời nịnh hót, mỗi câu mỗi lời đều có vài tầng ý tứ, nói một lời phải suy nghĩ nửa ngày, quá mệt mỏi, quá phồn hoa náo nhiệt rồi, cho nên liền mang theo Triệu Tử cùng nhũ mẫu trở về Diên Hi cư.
Nhũ mẫu cùng Ngân Linh ôm Triệu Tử ở tại sương phòng của Diên Hi cư, Triệu Trinh và Chu Tử vẫn như trước, ở trong phòng ngủ chính.
Hôm đó, Chu Tử ôm Triệu Tử, theo sau là đám người Ngân Linh, đi đến chính viện vấn an Cao Thái phi. Sau khi bước vào chính viện, Chu Tử phát hiện trong phòng chờ ở bên ngoài chính đường có vài nha hoàn ăn mặc loè loẹt lạ mặt, biết la hôm nay Thái phi có khách, liền muốn rời đi.
Cao Thái phi lại sớm dặn dò Hoàng Oanh, nói là chờ Chu trắc phi tới liền nhất định phải mời vào, cho nên Hoàng Oanh liền cười dẫn Chu Tử vào.
Chu Tử vừa đi vào, đã thấy người ngồi trên ghế cao bên trái của chính đường là Kim phu nhân và Vương Tích Trân.
Cao Thái phi cười nói: “Chu Tử mau tới đây!” Lại nói: “Chắc con chưa biết! Nếu luận về vai vế họ hàng thân thích, Tích Trân còn là biểu muội của Trinh Nhi đó!”