Đêm đã khuya, bởi vì Thanh Vân điện cách phòng khách lớn gần nhất, dưới sự dẫn đường của cung nữ Ngọc Hương bên người Chu Bích, Triệu Trinh ôm Chu Tử tiến vào sương phòng Thiên Viện của Thanh Vân điện.
Hứa đại phu cùng Hầu đại phu vẫn ở tại Ngoại thư phòng trong phủ Nam An vương, đã nhanh chóng tới đây, chỉ chậm hơn ngự y một bước. Hai vị đại phu ôm hòm thuốc chạy tới. Sau khi chẩn mạch, Hứa đại phu lấy ra một bộ ngân châm, rút một cây, dùng rượu thuốc rửa qua, nhắm ngay huyệt vị của Chu Tử mà đâm vào. Bên dưới máu chảy nhanh chóng ngưng lại. Trong lúc Hứa đại phu châm cứu, Hầu đại phu bắt đầu cầm bút kê đơn thuốc.
Châm cứu và kê đơn xong, bệnh tình cũng đã được khống chế, Hứa đại phu và Hầu đại phu được mời đến gian bên cạnh để nghỉ ngơi, Triệu Trinh ở lại trong phòng chăm soc Chu Tử.
Chu Bích cùng Lục Hà theo sát phía sau Nam An vương, cũng chạy tới. Mặc dù Lục Hà rất sốt ruột, nhưng vẫn đỡ Chu Bích lệ rơi đầy mặt, không để cho nàng ta chạy quá nhanh. Lục Hà chỉ huy Ngọc Hương, lệnh cho Ngọc Hương dẫn Nam An vương vào Thiên Viện nơi nàng và Chu Bích ở.
Hai mẹ chồng nàng dâu, Hàn Thái Hậu và Hàn Hoàng hậu, thêm cô cháu gái cũng đi theo Cao Thái phi đến đây.
Sau khi Cao Thái phi đến Thiên Viện của Thanh Vân điện, đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, ra sức khuyên Hàn Thái Hậu và Hàn Hoàng hậu về tẩm cung nghỉ ngơi trước, đợi khi có tin tức sẽ báo cho họ.
Hàn Thái Hậu cũng biết được vị Chu trắc phi này bất quá chỉ là một tiểu thiếp được Nam An vương sủng ái mà thôi, không đáng cho mình lo lắng, liền bảo Hàn Hoàng hậu dìu bà trở về tẩm cung nghỉ ngơi.
Cao Thái phi tiễn họ đi, rồi mới bước tới sương phòng nơi Triệu Trinh và Chu Tử ở.
Chu Tử tỉnh lại, nàng đã hiểu được đã xảy ra chuyện gì. Nhìn Triệu Trinh đang gắt gao ôm chặt mình vào trong ngực, đôi môi nàng run rẩy, bật khóc: “Triệu Trinh, nơi này thật đáng sợ! Những người này thật đáng sợ!” Nàng liều chui vào trong lòng Triệu Trinh, cả người co rúm lại.
Triệu Trinh dùng sức ôm chặt nàng vào trong ngực, miệng thì thào an ủi: “Chu Tử, mọi việc đều qua rồi, về sau, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt, sẽ không bao giờ để nàng bị thương tổn nữa, nàng cứ yên ổn sống trong phủ là được, rồi sinh cho ta một đàn con…”
Được hắn dịu dàng an ủi, thân mình của Chu Tử dần buông lỏng, không run rẩy nữa. Đúng vậy, Triệu Trinh thân mình gầy như vậy, thắt lưng nhỏ như vậy, nhưng lồng ngực của hắn ấm áp như thế, an toàn như thế…. Nằm trong ngực hắn, mình cần phải lo lắng gì nữa?!
Chu Tử dựa sát vào lồng ngực Triệu Trinh, cố gắng dựa thật gần, càng được thêm nhiều ấm áp.
Trước kia nàng đã nghe nói rất nhiều chuyện như vậy, ví dụ nổi tiếng nhất là tiền triều có một Hoàng đế nổi danh tên Nhân Tông, bởi vì hậu cung tranh đấu, kết quả dù cố gắng cho đến chết, cũng không thể sinh ra một người thừa kế còn sống, cuối cùng đành phải chọn một người cháu trong Hoàng thất làm con thừa tự.
Từ chỗ Lục Hà, nàng loáng thoáng cũng biết được Lục Hà vì sanh non mà vô sinh, cũng biết phủ Bắc Tĩnh vương năm đó cũng phát sinh rất nhiều chuyện tương tự, vì vậy vẫn luôn lo lắng cho Chu Bích. Chỉ là nàng không ngờ tới, lần này người bỏ độc cư nhiên lại xảo quyệt, lớn gan như thế, điên rồ như vậy — lúc này đang là bữa tiệc đoàn viên của Hoàng gia đó! Như vậy có thể thấy được, cuộc sống của Chu Bích là gian nan đến mức nào, Chu Bích đáng thương đến mức nào.
“Xin chàng hãy giúp thiếp bảo vệ cho muội muội Chu Bích của thiếp!”
“Được!” Ta đồng ý với nàng, bảo vệ nàng, cũng bảo vệ người mà nàng yêu thương, quan tâm!
Cao Thái phi bước đến, ngồi xuống bên giường, nắm tay Chu Tử, hồi lâu mới nói: “Lựa ngày nào đó, chúng ta trở về Nam Cương đi!” Bà đã từng trải qua nhiều thói đời hiểm ác, ở nơi hoàng cung này chuyện như vậy cho tới bây giờ cũng không phải là ít, năm đó bà cũng bị hãm hại mà sinh non, năm đó Hàn Đức phi hiện tại là Hàn Thái Hậu cũng gặp phải, chẳng qua là họ may mắn, đủ kiên cường, sau khi trải qua đả kích liền bắt đầu thanh tỉnh, tự bảo vệ bản thân, trả thù người khác, cuối cùng còn sinh dưỡng được nhi tử của chính mình.
Trong cung, có biết bao nhiêu nữ nhân bởi vì chịu không nổi đả kích này mà dần dần nhụt chí, từ từ trở nên điên loạn hoặc chết đi. Chuyện hôm nay, thật giống như một vòng luân hồi, bất quá, bi kịch lại không ngừng tái hiện.
Cao Thái phi nhỏ giọng nói với Triệu Trinh và Chu Tử: “Trong cung nữ nhân quá nhiều, âm khí quá nặng, tích góp từng chút một qua từng thế hệ… Ngay khi thân thể khôi phục, khá hơn một chút, chúng ta nên trở về Vương phủ đi thôi!”
Triệu Trinh và Chu Tử đều lên tiếng đồng ý.
Chu Tử cũng cảm giác được trong cung này thật âm u đen tối, nàng nhớ đến nơi chính viện của Thái phi, nơi đó yên bình phẳng lặng, không hề ẩn giấu bất cứ âm mưu xấu xa nào, ít nhất nơi đó luôn có ánh dương sáng ngời.
Chu Bích và Lục Hà trông chừng Ngân Linh và Ngọc Hương sắc thuốc.
Sau khi thuốc đã sắc xong, Chu Bích cầm chén thuốc nhấn vào trong nước lạnh một chút, cảm thấy đã đủ ấm, có thể uống được, lúc này mới tự mình bưng chén thuốc tiến vào sương phòng. Thấy Cao Thái phi đang ngồi bên giường và Nam An vương đang ôm chặt tỷ tỷ trong ngực, trong lòng Chu Bích rất vui mừng, ánh mắt cũng chua xót, suýt nữa rơi lệ — tỷ tỷ có thể được mẹ chồng và trượng phu quan tâm như vậy, mình cũng yên tâm!
Chu Bích cố nén nước mắt, từng muỗng từng muỗng bón thuốc cho tỷ tỷ.
Chu Tử nhìn thấy Cao Thái phi vẻ mặt tiều tụy, mà vẫn đến trông nom mình, trong lòng cực kỳ cảm động, nhưng nàng không đành lòng, sợ Cao Thái phi cũng mệt mỏi. Chu Tử dời mắt nhìn Cao Thái phi, nhỏ giọng nói: “Thái phi nương nương, ngài về phủ trước đi, thiếp thân không yên lòng về Triệu Tử!”
Cao Thái phi nghe thế, vội nói với Triệu Trinh: “Con chăm sóc tốt cho Chu Tử đi, ta về phủ trước xem tiểu Thế tử thế nào!” Lại dặn dò thêm vài câu, rồi mới rời đi.
Chu Tử được Triệu Trinh ôm vào trong ngực, tuy sắc mặt tái nhợt vẫn còn cố gắng an ủi muội muội: “Chu Bích, muội không cần phải áy náy, không phải tỷ đã có tiểu Thế tử Triệu Tử sao, đại phu cũng nói rồi, thân thể tỷ khỏe mạnh, sau này còn có thể sinh thật nhiều đấy! Muội mới nên chú ý chăm lo cho mình mới phải!”
Chu Bích gật gật đầu, trong mắt ngấn lệ, trên mặt cố gắng mỉm cười: “Tỷ tỷ, muội sẽ tự bảo trọng, tỷ cứ yên tâm!” Nàng tiếp tục bón thuốc cho Chu Tử.
Rạng sáng hôm sau, Hứa đại phu và Hầu đại phu lại tới bắt mạch cho Chu Tử, kết luận đã không còn gì nguy hiểm, Chu trắc phi có thể ngồi xe kiệu mà Vương gia cải tiến hồi phủ.
Mặc dù trong lòng Chu Bích vô cùng không muốn tỷ tỷ rời đi, nhưng cũng biết trong cung không phải là nơi nên ở lâu, cho nên liền dõi mắt trông mong, nhìn theo tỷ phu ôm tỷ tỷ rời đi — trong lòng nàng, đã xem Nam An vương là trượng phu của tỷ tỷ, là tỷ phu (anh rể) của nàng!
Triệu Trinh ôm Chu Tử ngồi trên xe ngựa.
Mặc dù xe kiệu được che chắn kín đáo, nhưng hắn vẫn cảm giác được không khí lạnh của mùa thu ban sớm phả vào mặt. Triệu Trinh nhắm mắt lại, cảm giác được một trận gió lớn mạnh mẽ tràn đến từ phía bắc, quét qua mình, nhưng vẫn kiên quyết đi về phía trước.
Từ khi nào, hắn đã yêu thương nữ nhân đang nằm trong ngực này? Triệu Trinh không biết. Hắn vẫn còn nhớ rõ, lúc ban đầu, hắn chỉ xem nàng là một thông phòng mà đối xử! Rốt cục là từ khi nào, hắn cũng không muốn làm rõ, hắn chỉ nhớ rõ, năm ấy khi hai người họ ở cùng nhau, hắn mười bảy, mà nàng mới mười lăm tuổi.
Yêu thì yêu thôi, còn cần lý do gì sao?
Hắn yêu chính là nữ nhân trong lòng này, là nữ nhân hồn nhiên, ngây thơ, thiện lương, ngu dốt, trung thực lại thích ăn dấm chua này. Có lẽ chính bởi vì nàng như vậy, cho nên hắn mới tự nguyện yêu thương và quan tâm nàng! Hắn luôn luôn dặn dò nàng: “Nàng phải ngoan, phải nghe lời!” Rõ ràng nàng đã rất ngoan, rất nghe lời, nhưng mà, không thể lường trước được tai hoạ vẫn tìm tới nàng. Nếu mọi chuyện đã xảy ra như vậy, thì hắn sẽ khiến những kẻ đó sẽ trả cái giá thật đắt cho những gì chúng đã làm!
Triệu Trinh ngắm nhìn Kim Kinh đang bị một tầng sương mờ màu xanh lam bao phủ lên, dần dần rõ nét trong nắng sớm, ôm chặt thân thể ấm áp mềm mại trong lòng, mắt phượng khẽ nhíu lại.
Đêm khuya, dân chúng sinh sống tại Hoàng thành Kim Kinh, tựa hồ nghe thấy bên ngoài trên đường phố không ngừng truyền ra tiếng vó ngựa cùng tiếng áo giáp sắt chạm vào nhau phát ra âm thanh lách cách, cũng biết là đã có chuyện gì xảy ra, nhưng không ai dám ra cửa nhìn xem. Ngày hôm sau vừa mở cửa ra, thấy đường phố vẫn là đường phố như hôm qua, Hoàng thành vẫn là Hoàng thành hôm qua, dường như không hề có gì thay đổi!
Chỉ có người cẩn thận quan sát mới phát hiện, lính canh phòng của Hoàng thành không giống như trước — vốn dĩ đội quân phụ trách bảo vệ an toàn cho Hoàng thành là đội quân ‘Thành vệ’, mặc quân trang màu xanh da trời, hiện tại toàn bộ đã đổi thành áo giáp màu xanh lam của đội Cấm Quân; vốn dĩ ngày thường bốn cửa lớn ở Hoàng thành chỉ có cửa Đại chính môn mới có ba mươi hai người đứng gác, hiện tại bốn cửa thành đều là sáu mươi bốn người gác; vốn dĩ trên tường thành ở Hoàng thành, cách mười bước có một trạm canh gác, hiện tại trên tường thành hầu như mỗi bước đều có trạm canh gác.
Người có tâm tư để ý còn âm thầm suy đoán: “Đội Cấm quân này do Nam An vương chỉ huy a, chẳng lẽ rốt cục Nam An vương không nhịn được, tính lật đổ Hưng Thịnh đế để tự mình lên làm Hoàng đế sao! Nhưng mà, một Hoàng đế nhiệt tình yêu thích quân sự, tôn sùng vũ lực, mặc dù có mạnh mẽ đó, nhưng không nhất định thích hợp để trị quốc!”
Sau khi về đến phủ Nam An vương, Triệu Trinh ôm Chu Tử đến Đông sương phòng ở chính viện. Bởi vì trong thuốc có thành phần an thần, Chu Tử rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Triệu Trinh vẫn ở bên nàng, chờ nàng ngủ say, rồi mới dặn dò Ngân Linh cùng Thanh Thủy cẩn thận trông chừng nàng, còn mình thì đến Ngoại thư phòng.
Những thủ lĩnh đứng đầu nhóm thân tín và ám vệ đều đã tập trung lại đây, đang chờ hắn! Triệu Trinh ngồi xuống ghế, day day huyệt thái dương, sau đó hỏi: “Thẩm vấn tiến hành thế nào?”
Thủ lĩnh ám vệ phụ trách điều tra Hoàng thành – Triệu Quý nói: “Trong mảnh vụn của chén rượu có chất độc, thi thể của cung nữ rót rượu kia của Ngự thiện phòng được tìm thấy trong giếng cách phía nam phòng khách lớn năm mươi bước, nô tài tra xét người nàng ta thường ngày kết giao, cuối cùng tra được nàng ta từng có tiếp xúc với Hách Đại Tài, là thân tín của Hoàng đế.”
Triệu Hùng nói tiếp: “Chu Tiệp dư bị người tráo đổi một cái muỗng có độc, loại độc dược này đến từ Ba Tư, vô sắc vô vị, cực kỳ khó chữa, nhưng cũng rất quý giá, người bình thường sợ là không mua được; hơn nữa, nô tài tra được không ít nữ nhân trước kia từng mang thai của Hoàng thượng đều dùng qua loại thuốc này.” Hắn dừng một chút, mới nói: “Cuối cùng, nô tài tra được thị tì Hồ ma ma của mẫu thân của Hoàng hậu, từng có tiếp xúc với thương nhân Ba Tử nổi danh ở phường Trạng Nguyên tên là Lan Luân, đang tiếp tục tra xét.”
Triệu Trinh khép hờ đôi mắt phượng, hàng lông mi thật dài vẫn không nhúc nhích, nếu không nhìn thấy ngón tay thon dài của Vương gia đang gõ từng cái từng cái lên tay vịn ghế, bọn Triệu Hùng sẽ cho là hắn đang ngủ.
“Tiếp tục truy xét, một chút manh mối cũng không được bỏ qua!”
Ngày mười sáu tháng tám, bình thường vẫn là ngày Hưu Mộc (*) của Đại Kim triều, Hoàng đế đại thần cũng không cần lên triều, trong thành Kim Kinh người đến người đi, cực kỳ phồn hoa náo nhiệt.
(* ngày Hưu Mộc: ngày tắm gội, theo lệ ngày xưa, người làm quan cứ mười ngày được nghỉ một ngày để tắm gội, cho nên ngày lễ nghỉ bây giờ cũng gọi là ngày Hưu Mộc [休沐日].)
Giáo trường ở phía đông của phủ Nam An vương, nghênh đón một vị khách đặc biệt.
Ngoại thư phòng, trong mật thất chỉ có hai người, là Nam An vương Triệu Trinh và Hưng Thịnh đế Triệu Chính.
Hưng Thịnh đế đánh giá vị Tam đệ của mình này một chút, phát hiện trên người hắn mặc một bộ áo bào bằng lụa cực mỏng màu trắng bạc có thêu hoa văn, mặc dù không còn mặc bộ lễ phục của Thân vương màu trắng có thêu Hải long như ngày hôm qua, nhưng trên mặt y phục vẫn dính loang lổ nhiều vết máu mờ nhạt, hẳn đây là y phục mặc bên trong lễ phục hôm qua, chắc là không thèm để ý, chỉ lo cởi bỏ bộ lễ phục Thân vương mặc bên ngoài bị dính đầy vết máu, bận rộn suốt một đêm, còn chưa kịp thay bộ y phục cũng bị thấm vết máu này!
Xem ra, vị này Hoàng đệ này đối với Chu trắc phi của hắn thật sự là tình sâu nghĩa nặng đây! Chẳng lẽ, mối quan hệ tốt đẹp giữa hắn và Triệu Trinh cứ như vậy mà kết thúc sao? Hưng Thịnh đế âm thầm thở dài, đây là điều mà hiện nay hắn không muốn nhìn thấy nhất!
Lúc này đã là buổi chiều, ánh tà dương đã ngã về tây, chiếu xuyên qua tấm vải Yên Vân dán trên cửa sổ, rọi lên khuôn mặt đang cúi mắt trầm mặc của Triệu Trinh.
Hưng Thịnh đế Triệu Chính hít sâu một hơi, quyết định ăn ngay nói thật: “Tam đệ, chắc hẳn ngươi cũng tra ra được, chén rượu trong tay Cao mỹ nhân quả thật là có độc. Ta sớm đã hạ lệnh, mặc kệ là ai, chỉ cần đến chỗ bàn tiệc của Chu Tiệp dư kính rượu, đều sẽ đổi thành rượu độc! Chỉ là, trắc phi của ngươi không cho muội muội nàng ta uống… dù sao ta cũng không để ý lắm, đứa nhỏ trong bụng Bích Nương cũng là của ta, may mắn không bị mất cho thấy mệnh hắn lớn, cùng người làm phụ hoàng ta đây có duyên phận cha con!” Hắn nhìn chằm chằm Triệu Trinh: “Người hạ độc ở mặt sau cái muỗng không phải ta!”
“Ta biết không phải là ngươi,” Triệu Trinh mắt phượng như điện quét mắt nhìn hắn ta một cái, “Là Hoàng hậu của ngươi!” Hắn cười lạnh một tiếng: “Hoàng huynh, ngài cưới được một thê tử thật tốt đó, nguyên lai trong phủ Bắc Tĩnh vương của ngài đầy rẫy oan hồn, không biết đã chết bao nhiêu sinh mệnh nhỏ rồi!”
Sắc mặt Triệu Chính hơi trầm xuống, thở dài nói: “Hoàng hậu là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của mẫu thân ta, là biểu muội ruột thịt của ta, ta chỉ là nể mặt mẫu thân, nhịn nàng ta một chút…”
“Vậy trơ mắt nhìn tay ả ta dính đầy máu tươi?” Triệu Trinh ngắt lời hắn, giọng càng kích động, “Hiện tại, trên tay ả ta còn tăng thêm tánh mạng con ta và máu của nữ nhân của ta!” Hắn lạnh lùng nở nụ cười, trong nụ cười mang theo tàn nhẫn và đẫm máu: “Hoàng đế ca ca của ta, ngươi yên tâm đi, ta sẽ làm khiến ả ta nợ máu phải trả bằng máu!”
Hưng Thịnh đế nhìn hắn, cuối cùng không thể làm gì khác hơn, đành nói: “Ngươi xem thế nào rồi làm đi!” Hắn cứ như vậy mà rời đi, dáng vẻ rất ung dung. Đúng vậy, Hoàng hậu biểu muội này của hắn cũng quá ác độc, vừa vặn Triệu Trinh thay hắn trừ bỏ, như vậy hắn cũng dễ ăn nói với Thái hậu và cữu cữu nhà mình — không phải ta, là Triệu Trinh!
Ngày mười bảy tháng tám, giờ Dần, chuông báo tang trong cung gõ vang — thê tử kết tóc của đương kim Hưng Thịnh đế — Hoàng hậu Hàn thị đã qua đời.
Ngày mười tám tháng tám, cha ruột của Hàn Hoàng hậu — Binh bộ Thượng thư Hàn Đức Thọ xin từ quan, chính thất của Hàn Đức Thọ — Kim phu nhân chết bất đắc kỳ tử.
Ngày mười chín tháng tám, cả nhà thị tì của Kim phu nhân — Hồ ma ma, toàn gia mất tích khỏi Kinh thành, vội vàng biến mất ở nhân gian.
….
Sau khi Triệu Trinh biết được những tin này, chỉ thản nhiên hỏi Triệu Quý: “Hai chị em mang dòng máu lai với người Tây Nhung mà chúng ta nuôi dưỡng ở Tây Bắc kia hiện nay sao rồi?”
Triệu Quý khom mình hành lễ: “Đã trưởng thành rồi ạ!”
“Thông qua Tổng đốc Lâm Hiếu Từ của Tây Bắc, đem hai nàng tiến cống hiến cho Hoàng thượng!”
“Dạ!” Triệu Quý đáp lên tiếng.
Hai chị em sinh đôi là con lai kia cũng thật sự là một đôi báu vật tuyệt thế, khi Vương gia dẹp loạn ở Tây Bắc có được, bản thân hắn thấy chướng mắt, hiến cho Hoàng thượng cũng cho là đưa đúng người, người bình thường mà có được hai nàng ấy, sợ là sẽ giảm thọ, sợ là không có phúc để hưởng đâu!
MTY xin phép có lời muốn nói:
Vì trong bản edit để là Hoàng hậu là người đầu độc hết, nên mình đã tự động sửa lại và muốn giải thích một chút:
Thật ra, cả hai vợ chồng đó rất hợp đôi, đều đầu độc cùng một lúc: Hoàng hậu đầu độc trên muỗng, Hoàng thượng đầu độc trong rượu.
Hoàng hậu thì đã báo thù xong! Các bạn đừng nghĩ Triệu Trinh sẽ bỏ qua cho Hưng Thịnh đế nhé. Kế hoạch báo thù đã được bắt đầu!