Ban ngày, nàng giao cho Ngân Linh ra ngoài mua một con gà sống, nghĩ bụng muốn hầm canh gà cho Triệu Trinh bồi bổ thân thể. Hiện tại đang đứng ở phòng bếp của Thiên Viện, cùng Ngân Linh, Thanh Thủy còn có Thanh Châu bàn chuyện hầm canh gà.
Chu Tử nhát gan không dám sát sinh, vì vậy thực dối trá giao nhiệm vụ giết gà này cho Ngân Linh. Nàng vốn tưởng rằng Ngân Linh sẽ xách con gà đi ra ngoài giết, ai ngờ Ngân Linh lại cảm thấy giết gà sao lại dùng đao mổ trâu, giết một con gà có là gì, trước mặt Chu Tử trực tiếp dùng hai ngón tay nhẹ nhàng vặn cổ con gà, trong nháy mắt con gà mái này chết đi, từ đó bay đến thiên đường.
Chu Tử: “…”
Nàng quay đầu nói với Thanh Châu: “Thanh Châu, ngươi đi dọn dẹp đi!”
Xem như Chu Tử sợ Ngân Linh rồi.
Chu Tử vừa nhìn Thanh Thủy hầm canh gà trên bếp lò nhỏ, vừa nói với Ngân Linh: “Ngươi đi nói với Triệu Tráng, khi nào Vương gia xong việc, thì qua đây báo cho chúng ta biết, ta hầm canh gà xong sẽ bưng lên cho Vương gia!”
Khi Chu Tử bưng khay đựng hai chén canh gà đi vào phòng ngủ, đã phát hiện Triệu Trinh nghiêng mình nằm trên giường, đầu đặt trên gối không biết đang suy nghĩ cái gì, mà nàng tiến vào hắn không hay biết. Chu Tử hé miệng cười, rón rén bước qua, đặt cái khay lên cái bàn thấp trên giường gạch(*), sau đó dời bàn thấp đến trước mặt Triệu Trinh, cúi người xuống, giơ tay nhéo lên khuôn mặt vì đang dưỡng bệnh mà vô cùng trơn mềm của Triệu Trinh, cười trêu: “Tiểu thân ái à, nên bổ sung dinh dưỡng rồi!”
Lúc này Triệu Trinh mới hồi phục tinh thần lại, mắt phượng sáng ngời có hồn, chăm chăm nhìn Chu Tử, tầm mắt theo cử động của Chu Tử mà chuyển dời.
Chu Tử cảm thấy rất kỳ quái, vừa cầm cái muỗng múc canh lên thổi nguội bớt, vừa lành lạnh hỏi: “Sao vậy? Chẳng lẽ Vương gia chàng đột nhiên phát hiện thiếp thật xinh đẹp, vừa thấy đã yêu, không thể tự kềm chế sao?”
Triệu Trinh thu hồi vẻ mặt đăm chiêu lại, quyết định uống canh gà trước đã rồi nói sau, tránh cho Chu Tử nghe xong lời mình nói mà bực bội, không đút canh cho mình uống nữa.
Chu Tử hầu hạ ăn xong một chén canh gà, sau đó mình cũng nhanh chóng uống hết một chén khác, giao khay chén không cho Ngân Linh đang chờ ở bên ngoài, sau đó bước qua phục vụ Triệu Trinh. Nàng giúp Triệu Trinh dùng trà thơm súc miệng, sau đó sửa sang lại gối đầu cho thoải mái, rồi mới đỡ Triệu Trinh nằm xuống.
Triệu Trinh nằm trên giường gạch nghỉ ngơi, Chu Tử đi ra ngoài rửa mặt.
Rửa mặt xong trở lại, Chu Tử cởi áo ngoài màu xanh ngọc và chiếc váy xếp li màu lục nhạt, chỉ còn lại trung y và tiết khố màu trắng, sau đó cởi giày leo lên giường. Nàng không vội nằm xuống, mà quỳ gối bên người Triệu Trinh, nhẹ nhàng xoa bóp cho Triệu Trinh.
Tay nàng múp míp, cực kỳ mềm mại, xoa bóp Triệu Trinh thực thoải mái. Vì vậy, hắn lại quyết định chờ Chu Tử xoa bóp cho hắn xong đã rồi nói sau.
Chu Tử xoa bóp cho Triệu Trinh từ trên xuống dưới, từ trước ra sau vài lần, đến khi trên người nàng toát một lớp mồ hôi mới ngừng lại. Lúc này, nàng lại nhìn đến Triệu Trinh, thấy hơi thở hắn đã đều đặn, đã ngủ rồi.
Sáng hôm sau, Chu Tử bị Triệu Trinh vuốt ve đánh thức.
Thân thể Triệu Trinh vẫn còn yếu, ngủ không sâu, đã sớm tỉnh, nhìn Chu Tử ngửa đầu ngủ như con lợn nhỏ, cố nhịn không quấy rầy nàng. Sau đó, hắn thấy mặt trời cũng đã lên thật cao, nắng sớm đã chiếu vào, lúc này mới bắt đầu quấy rầy Chu Tử.
Chu Tử bị hắn phá làm cho tỉnh giấc, thật hết cách, đành dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên hắn: “Vương gia của thiếp à, không phải thiếp không để ý tới chàng, thật sự là…”
Chu Tử cảm giác nói ra sợ là sẽ kích thích Triệu Trinh, nhưng nếu không nói thì tay của Triệu Trinh cứ sờ tới sờ lui trên người nàng, rất là gian nan, liền hít một hơi nói: “Trước tiên chàng phải điều dưỡng thân thể cho tốt đã, hiện tại thân thể chàng…”
Triệu Trinh nhướng bụng dưới lên, đâm đâm vào nàng.
Chu Tử nói không ra lời.
Triệu Trinh giơ tay bóp nhẹ mấy cái lên quả đào to đang đau vì căng sữa của nàng, sau đó nâng quả đào lớn trong tay, vừa vùi đầu ngậm phần đỉnh, vừa vuốt ve vừa mút vào.
Chu Tử bị hắn ngậm đầu ngực, thở hồng hộc, thân mình uốn éo.
Triệu Trinh hút xong một bên, lại chuyển đến bên còn lại. Đang hút thật hăng say, hắn nghe Chu Tử hít một hơi, tiếp theo cảm nhận được thân mình Chu Tử run run.
Triệu Trinh giơ tay vỗ một cái lên mông Chu Tử, Chu Tử thuận theo xoay ngược người lại, đưa lưng về phía Triệu Trinh. Triệu Trinh chạm vào phía trước, phát hiện đã sớm ươn ướt, vội dùng sức đâm vào.
Hoan ái qua đi, hai người nằm song song trên giường nói chuyện.
Nói được một lát, Chu Tử đột nhiên nhớ tới cái gì, đắc ý nói với Triệu Trinh: “Chàng phải cảm tạ thiếp đó nha!”
Triệu Trinh vươn tay đặt lên mái tóc nàng, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, cũng không đáp lời.
Chu Tử đã sớm quen với bộ dạng này của hắn, không để ý, nói tiếp: “Chàng có biết ân nhân cứu mạng của chàng là ai không?”
Triệu Trinh liếc nàng một cái, nhẹ nhàng nâng đùi phải thon dài, gác lên người Chu Tử.
Chu Tử có cảm giác duyên phận thực kỳ diệu, nàng hất chân Triệu Trinh, xoay người nằm ghé vào bên gối, cười đến thực vui vẻ: “Chàng biết không? Người cứu chàng là mẹ của thiếp và…”
Triệu Trinh nhìn Chu Tử muốn nói lại thôi, nhíu mày: “Cái gì của nàng nữa?”
Chu Tử mặc kệ nói: “Cha dượng của thiếp!”
Triệu Trinh nhìn Chu Tử, vẻ mặt cười vui vẻ tự đáy lòng: “Vậy chúng phải cảm tạ họ thật tốt mới được!”
“Không cần!” Chu Tử nhích về phía trước, chui vào trong ngực Triệu Trinh, tìm một vị trí thoải mái, “Mẹ thiếp thật vất vả mới có thể sống yên ổn, không muốn trong cuộc sống có thêm biến hóa gì nữa!”
Triệu Trinh có chút đăm chiêu, ôm lấy Chu Tử đang làm ổ trong lòng mình, tay trái cầm khăn tay lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán.
Vừa rồi Chu Tử thật là dọa hắn sợ a.
Hắn không sợ giết người, không sợ báo ứng, chỉ sợ Chu Tử rời bỏ hắn.
Triệu Trinh ở trong lòng cảm tạ Bánh Bao Nhỏ nhà hắn: Bánh Bao Nhỏ à, may mắn lúc ấy nghĩ là nên vì con mà tích đức làm việc thiện, bằng không mẹ của con biết được chân tướng, cuộc sống này của cha sợ là không thể vượt qua rồi….
Buổi sáng hầu hạ Triệu Trinh ăn điểm tâm xong, Chu Tử để Triệu Trinh nằm phơi nắng trên ghế dựa ngoài cửa sổ, nàng chỉ huy Ngân Linh, Thanh Châu và Thanh Thủy giặt giũ ga giường chăn gối, chỉ huy Triệu Tráng, Triệu Phúc cùng mấy thân vệ phơi chăn, đệm giường và tổng vệ sinh gian phòng.
Bận rộn cả buổi sáng, đến buổi chiều, Triệu Trinh không đồng ý cho nàng ra ngoài nữa. Vì thế, Triệu Trinh nằm trên giường, cầm binh thư bảo Chu Tử đọc cho hắn nghe.
Chu Tử đọc được một lát, cảm thấy thứ binh thư bỏ đi này thật khô khan, thực không có ý nghĩa, vì vậy liền bắt đầu nhảy cóc. Ai ngờ vừa nhảy được vài hàng, Triệu Trinh lập tức đã phát hiện: “Đọc lại!”
Chu Tử không dám cãi lời, đành phải thành thành thật thật đọc lại.
Rất nhanh đã đến giờ Dậu, Chu Tử thật không muốn đọc nữa, vì thế suy nghĩ biện pháp, nói với Triệu Trinh: “Chàng có đói bụng không? Thiếp làm chút đồ ăn lót dạ cho chàng nhé?”
Triệu Trinh “Ừm” một tiếng, quyết định buông tha cho Chu Tử.
Chu Tử vừa nghe thấy, như được ân xá, nhanh chân nhảy xuống giường mang giầy vào. Không kịp sửa sang lại quần áo bỏ chạy ra ngoài.
Triệu Trinh ở trên giường nhìn theo bóng lưng đã nhanh chóng biến mất của nàng, lầm bầm lầu bầu: “Văn dốt võ nát!”
Chu Tử đang ở ngoài cửa sổ nghe được, lập tức quay lại phán một câu: “Chàng mới là đầu gỗ vô vị ý!” Nói xong, sợ Triệu Trinh tức giận, nhanh chân co giò chạy biến.
Triệu Trinh tức giận đến phì cười.
Triệu Phúc cùng Triệu Tráng cảm thấy Chu Tử phu nhân đến trấn Từ Thủy này thật sự là quá tốt: Vương gia có người chăm sóc, không cần làm phiền bọn họ; lực chú ý của Vương gia bị dời đi, bọn họ thật thoải mái; tâm tình buồn bực của Vương gia được thư giải, bọn họ không cần hễ động một tí là phạm lỗi; thân thể Vương gia khôi phục càng lúc càng nhanh, bọn họ yên tâm…… Nói tóm lại là, mặc dù Chu Tử thỉnh thoảng bắt họ tiến hành tổng vệ sinh, nhưng bọn họ vẫn rất ủng hộ Chu phu nhân kính yêu, Chu phu nhân hiền lành — đương nhiên, bọn họ cũng không dám ủng hộ quá mức, bởi vì Vương gia dấm chua thật sự là rất lớn a!
Chạng vạng ngày hôm nay, thời tiết vẫn còn ấm áp, Triệu Tráng bị Ngân Linh sai ra ngoài trấn hái một bó hoa hồng về, ở trong sân đụng phải Chu phu nhân, thấy Chu phu nhân nhìn thấy hoa hồng mắt bỗng sáng rực lên, Triệu Tráng liền thuận tay rút ra một đóa đưa cho Chu phu nhân.
Ai ngờ, Chu Tử cầm hoa vào phòng ngủ, ngồi xuống bên cạnh Triệu Trinh đang đọc sách, đầu tiên không nói lời nào, cầm đóa hoa hồng ngắm nghía, sờ qua sờ lại, rồi lại hít hà, cuối cùng làm như lơ đãng thầm oán Triệu Trinh: “Triệu Tráng người ta còn biết tặng cho Ngân Linh một bó hoa hồng, ai như chàng cho tới bây giờ cũng chưa từng tặng hoa cho thiếp, ngay cả một đóa cũng không có, đừng nói là hoa hồng đắt tiền, đến hoa loa kèn cũng không có!”
Chu Tử kỳ thật là đang làm nũng, nhưng Triệu Trinh lại tưởng thật, mặt trầm xuống, nhướng mày: “Triệu Tráng, Triệu Phúc!”
Triệu Tráng, Triệu Phúc vội xuất hiện trước mặt Vương gia.
“Đi mua hoa hồng cho ta, càng nhiều càng tốt!”
Đến buổi tối, Chu Tử nhìn thấy từ trong phòng đến ngoài sân toàn là hoa hồng, cực kỳ trầm mặc.
Triệu Trinh liếc nàng một cái, bắt đầu giáo huấn: “Thứ người ta có đều tốt cả sao? Người khác có cái gì nàng phải có cái đó sao? Không thấy nàng cũng có rất nhiều thứ mà người khác không có sao? Lòng tham hư vinh như vậy? Lòng của ta như thế nào nàng còn không biết sao!”
Chu Tử không nói lời nào, chỉ ngã đầu gối lên bả vai Triệu Trinh, thấp giọng nói: “Thiếp biết chàng rất tốt với ta!”
“Biết là tốt!” Triệu Trinh vẫn hầm hừ, “Chẳng lẽ ngay cả Triệu Tráng ta cũng không bằng sao?”
Chu Tử vùi mặt vào hắn gáy, cười lén.
Triệu Trinh đột nhiên nhớ tới việc mình muốn nói lại chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói, lại nói tiếp: “Còn nữa, về sau đừng có dễ dàng gặp nam nhân xa lạ, gặp người khác lời nói phải đoan trang, phải tự giữ…”
Chu Tử vẫn lén cười, ngửa đầu dùng môi gặm, chặn cái miệng không ngừng giáo huấn của Triệu Trinh.
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Mùa xuân trong vô thức đã rời đi, lá cây Bạch dương trong lúc vô tình đã từ màu vàng nhạt kiều diễm biến thành màu xanh non biếc, đợi cho bóng cây trong sân từ từ trở nên to lớn, Triệu Trinh cùng Chu Tử mới ý thức được mùa hè đã lặng lẽ đến nhân gian.
Mười ba tháng năm là của sinh nhật Triệu Trinh, sáng sớm Chu Tử thức dậy làm mỳ trường thọ cho hắn. Từ khi Chu Tử có bên cạnh Triệu Trinh, thân thể Triệu Trinh đã khôi phục rất nhanh, đã có thể được Chu Tử vịn đi lại trong phòng, trong sân.
Ăn xong mỳ trường thọ, Triệu Trinh và Chu Tử vào trong thư phòng chơi đùa: Triệu Trinh vẽ tranh, vẽ xong bức nào Chu Tử sẽ viết mấy hàng chữ đề tựa.
Triệu Trinh vẽ rất đẹp, núi cao suối sâu, cầu nhỏ làng quê, cảnh vật trùng điệp, ngay cả một đóa hoa, một lùm cây đều cũng có thể rất sống động.
Chữ Chu Tử tròn trịa non nớt, thật rất đáng yêu, chỉ là nàng chữ nàng viết trên tranh lại cực kỳ ngây thơ.
Triệu Trinh vẽ một bức 《 Cao Sơn Lưu Thủy 》, Chu Tử đề hai hàng tám chữ thẳng đứng: “Tri âm khó gặp, bạn sơ dễ tìm”; Triệu Trinh vẽ một bức 《Rừng thông bên suối》, Chu Tử đặt bút đề tám chữ: “Gió thổi không động, hậu phương vững chắc” ; Triệu Trinh vẽ bức 《Non Sông Vạn Dặm》, Chu Tử cười hì hì viết tám chữ “Núi sông vạn dặm, A Trinh đứng đầu”……
Hai người đang chơi vô cùng vui vẻ, Triệu Phúc tới bẩm báo, nói là mưu sĩ Hồ Phi Đồng, Chương Tử Hàm và Vương Nãi Vũ được phái tới Vương phủ ở kinh thành, đã trở về từ Kim Kinh.
Triệu Trinh thoáng suy nghĩ một chút rồi nói với Chu Tử: “Nàng cứ chơi tiếp đi!” Sau đó dặn dò Triệu Tráng: “Gọi bọn ba người họ đến thư phòng!”
Triệu Tráng rời đi, Chu Tử cuộn những bức họa của Triệu Trinh lên, dọn dẹp án thư (bàn đọc sách) chỉnh tề, rồi mới mang những bức hoạ rời khỏi thư phòng về phòng ngủ.
Triệu Trinh nằm yên trên ghế đệm mà Chu Tử đã chuẩn bị cho hắn, yên lặng chờ nhóm Hồ Phi Đồng.
Hồ Phi Đồng, Chương Tử Hàm và Vương Nãi Vũ nhanh chóng đi theo Triệu Tráng tiến vào.
Không bao lâu sau khi lão Hoàng đế “thượng mã phong” chết vì quá sung sướng, mật thám được Triệu Trinh bố trí trong cung liền dùng bồ câu đưa tin, đem chuyện này báo lại đây. Lúc ấy Triệu Trinh vừa được bọn Triệu Tráng đón về không bao lâu, thương thế rất là trầm trọng, lúc tỉnh thì ít, lúc mê man thì nhiều.
Triệu Trinh đoán trúng việc Thái tử và Bắc Tĩnh vương nhất định sẽ xuất hiện cục diện giằng co, cố chống đỡ thân thể bệnh tật lệnh cho ba vị mưu sĩ thân tín là: Hồ Phi Đồng, Chương Tử Hàm cùng Vương Nãi Vũ mang theo thư của hắn trở về kinh thành. Hồ Phi Đồng đi gặp Nhị hoàng tử Bắc Tĩnh vương, Chương Tử Hàm đi gặp Đông cung Thái tử, Vương Nãi Vũ thì tới phủ Cao thừa tướng gặp Cao thừa tướng.
Ngay giờ phút này, đã là lúc Triệu Trinh nên hạ quyết định, ai có thể ngồi lên ngôi vị chí tôn kia, tùy thuộc vào quyết định hôm nay của Triệu Trinh.
Triệu Trinh nhìn ba vị mưu sĩ phong trần mệt mỏi, đầu tiên là ngợi khen một phen, sau đó mới nói: “Hồ huynh nói trước đi!”
Hồ Phi Đồng biết thương thế của Vương gia vẫn chưa khỏi hẳn, đơn giản nói ngắn gọn, lời ít mà ý nhiều: “Bắc Tĩnh vương đáp ứng tất cả điều kiện của ngài!”
“Đúng vậy!” Đôi mắt nhỏ của Hồ Phi Đồng lóe lên tia sáng, nhìn Vương gia kiên định nói.
Triệu Trinh suy nghĩ thêm một chút, quay đầu hỏi Chương Tử Hàm: “Thái tử nói như thế nào?”
Chương Tử Hàm cũng không dong dài, nói thẳng: “Thái tử cho là, Vương gia nắm giữ binh quyền thiên hạ có vẻ không ổn; ngoài ra, đối với việc Vương gia muốn lập thứ tử do thiếp sinh ra làm Thế tử, Thái tử cho là không hợp lễ pháp (kỷ cương, phép tắc); cái khác thì không có dị nghị.”
Triệu Trinh hừ lạnh một tiếng: “Lễ pháp? Chỉ cần thế lực của ta đủ lớn mạnh, trên thế gian này, lễ pháp nào có thể làm khó được ta?”
Chương Tử Hàm không nói lời nào, cúi đầu làm lễ, lui xuống.
Vương Nãi Vũ là vị mưu sĩ trung thành già nhất trong ba người, hắn sửa sang lại bộ dạng, tiến lên nói: “Cao thừa tướng cực kì tán thành sách lược của Vương gia, chỉ đưa ra…”
Hắn nhìn nhìn sắc mặt của Vương gia, muốn nói lại thôi.
Triệu Trinh nhìn hắn một cái, ra lệnh: “Nói!”
Vương Nãi Vũ biết lời của mình sợ là sẽ chọc giận Vương gia, vì vậy đắn đo một hồi mới nói: “Thừa tướng đại nhân hy vọng có thể cùng Vương gia ‘thân càng thêm thân’.”
Sau một lúc lâu, Triệu Trinh mới nói: “Lão nhân gia ông ta đúng thật là nghĩ như vậy!”
Ba người Hồ Phi Đồng yên lặng, chờ đợi Triệu Trinh quyết định.
Triệu Trinh nằm ngửa trên ghế đệm, mắt phượng hơi khép, nhìn như đang nhắm mắt dưỡng thần, trên thực tế là trong đầu đang nhanh chóng tính toán.
Ghi Chú:
* giường đất, nguyên văn gọi là “kháng”: loại giường gạch hoặc bằng đất ở miền Bắc Trung Quốc, còn được gọi là giường lò, bên dưới giường có để lổ hổng để đốt lò sưởi ấm.
* bàn thấp, nguyên văn gọi là “kháng trác”: là một loại bàn thấp (cao 20 – 40cm), được đặt trên giường đất để thuận tiện cho việc ăn cơm trên giường, uống trà, hoặc viết lách…
≫ mình ghi chú kỹ như vậy là vì trong bản edit để là “giường lò” thay cho “bàn thấp”, và còn ghi là “giường lò” đó có thể dời đi được. Mình không hiểu cái giường lớn xây bằng gạch đó dời đi bằng cách nào? (o.O) – MTY