Lúc Triệu Phúc nhìn thấy Tôn Triết cùng nữ thích khách kia, trong lòng liền có một ý nghĩ: Tôn Triết cùng nữ thích khách này, sợ là nhất định không còn đường sống.
Dưới ánh đèn lồng mờ ảo, hắn chỉ nhìn lướt qua, liền cảm thấy bộ dạng của nữ thích khách này rất giống một người, một người quan trọng nhất trong trái tim Vương gia, người mà Vương gia ngậm trong miệng sợ tan nâng trên tay sợ rớt. Triệu Phúc hắn cũng có thể nhìn ra, anh minh thần võ như Vương gia sao có thể không nhìn ra chứ?
Triệu Trinh nghe báo lại là Tôn Gia Nghị áp tải người đến, trầm ngâm một chút, nói với Triệu Tráng: “Đưa đến gặp ta một chút trước đã, sau giao cho ngươi thẩm tra!”
Sau khi Triệu Tráng ra ngoài, Triệu Trinh mới nói với Chu Tử: “Nàng tránh sang phòng bên ở cùng nhóm Ngân Linh một lát đi.”
Chu Tử “Dạ” một tiếng, sau đó đứng dậy rời đi. Ở trước mặt thuộc hạ Triệu Trinh, nàng luôn rất giữ mặt mũi cho hắn, vẫn một mực cung kính, Triệu Trinh nói gì liền nghe đó.
Triệu Trinh cố gắng tựa vào gối ngồi lên giường.
Phòng ngủ được Chu Tử đốt nến ở bốn góc, sáng ngời.
Tôn Gia Nghị là ái tướng của Triệu Trinh trong đội quân phòng thủ ở Bắc Cương, được đặc biệt chọn ra làm chủ tướng thống lĩnh đội Tân Quân, trung thành với Triệu Trinh nhất. Lúc Triệu Trinh bị thương, lúc đó hắn luôn theo sát bên cạnh, lập tức lệnh cho một nhóm quân lùng sục vùng ven sông tìm kiếm Triệu Trinh, một nhóm khác phong tỏa lùng bắt thích khách ngay tại chỗ.
Thích khách còn chưa chạy xa đã bị bắt được, thì ra là một nữ nhân xinh đẹp! Ả ta rất kín miệng, Tôn Gia Nghị tốn hết mấy ngày mới khiến ả ta khai ra — thì ra là do hoàng tử Vân Hàn thuộc phe chủ chiến của Ô Thổ quốc phái tới!
Sau khi Vân Hàn điều tra cặn kẽ, biết được Triệu Trinh chỉ có một cơ thiếp, vả lại còn cực kì sủng ái, liền tuyển chọn nữ nhân có diện mạo tương tự nàng lẻn vào vùng phụ cận đại doanh Bắc Cương của Đại Kim. Vốn dĩ, nhiệm vụ của ả ta là tiếp cận Binh Mã Đại Nguyên Soái của nước Đại Kim quốc – Triệu Trinh, sau đó ám sát hắn. Ai ngờ vị Nam An Vương gia này căn bản không thể nào tiếp cận, lại còn giống như không có ánh mắt vậy (không để ý đến ả). Ả bèn giả trang thành thôn nữ địa phương, làm rất nhiều chuyện gây chú ý, cuối cùng cũng như là quyến rũ thằng mù vậy, ngược lại vậy mà quyến rũ được Hiệu úy Tôn Triết của Tân Quân.
Tôn Triết vừa thấy ả liền chết mê chết mệt, hận không thể chết trên người ả ta, bởi vì phải rút quân về doanh trại, nên để ả ta giả làm nam trang theo hắn trở về.
Triệu Trinh nghe Tôn Gia Nghị hồi báo xong, trầm ngâm một chút, nói: “Trước tiên ngươi cứ chờ ở một bên đi, cho chúng vào đi!” Hắn thật sự là có chút tò mò: Bộ dạng giống Chu Tử sao? Rốt cuộc giống đến mức nào?
Hai thân vệ của Triệu Trinh thay binh lính của Tôn Gia Nghị, áp tải Tôn Triết đi vào.
Chỉ hơn hai mươi mấy ngày ngắn ngủn, Tôn Triết ngày xưa anh tuấn tiêu sái nay thật giống như thay đổi hẳn thành một người khác, y phục vẫn còn chỉnh tề, nhưng Tinh – Khí – Thần đã hoàn toàn không còn, lưng cong, bả vai rũ xuống, tứ chi thon dài như không còn chút khí lực, cũng không còn khí thế cao ngạo ngông cuồng, coi thường người đồng trang lứa như ngày xua nữa.
Vừa tiến vào, hắn nhìn thấy Triệu Trinh sắc mặt tái nhợt nằm tựa trên giường, liền biết mình nhất định đã không còn đường sống, nhưng vẫn muốn liều một phen, tranh thủ một tia hy vọng.
Triệu Trinh không lên tiếng. Hắn nhìn Tôn Triết.
Tôn Triết không phải là người Triệu Trinh tự mình tuyển chọn.
Lúc đang tiến hành tuyển chọn Tân Quân, hắn xem qua từng binh lính, tướng lĩnh đương nhiên cũng nghiêm túc xem qua; loại tướng lĩnh háo sắc giống như Phùng Du cùng Hàn Đại Phú của quân phòng thủ ở Nam Cương, ngày thường hắn cũng rất ưa thích, cảm thấy rất thú vị, nhưng tuyệt đối sẽ không tuyển chọn vào đội Tân Quân mà hắn coi trọng nhất.
Triệu Trinh còn nhớ Tôn Triết là kết quả trong một lần giao dịch giữa hắn cùng Cao phủ Nhị tiểu thư – Cao Diễm. Khi đó Cao Diễm và Cao Quân được Cao Quý phi mời đến Vương phủ ở kinh thành, trên danh nghĩa là giúp Triệu Trinh xử lý việc nhà, chỉnh đốn phủ đệ.
Triệu Trinh nghe hạ nhân báo lại, Cao Diễm và Cao Quân bắt nạt Chu Tử. Hắn liền nảy ra một chủ ý.
Theo kế hoạch của Quý phi nương nương và ông ngoại, sợ là muốn hắn cưới Cao Quân làm Vương phi, như vậy có thể lợi dụng quả phụ Cao Diễm một chút rồi. Cao Diễm và hắn đã thỏa thuận với nhau, lúc bấy giờ đã đồng ý yêu cầu của hắn: khuyến khích, châm ngòi Cao Quân, khiến Cao Quân làm nhiều việc ngốc không đáng tin cậy!
Điều kiện của Cao Diễm cũng rất đơn giản. Nàng ta sớm đã qua lại với con trai của Mẫn bá – Tôn Triết, nhưng trong nhà đều không đồng ý, ngại gia tộc Tôn Triết suy tàn, không có chức tước địa vị, đã thành người sa cơ thất thế. Cho nên nàng hy vọng Triệu Trinh có thể cất nhắc Tôn Triết vào đội Tân Quân, để cho hắn lập được công trạng, tương lai có thể chấn hưng gia nghiệp, nàng có thể vui vẻ gả cho hắn.
Triệu Trinh gặp mặt Tôn Triết một lần, tự mình hỏi mấy câu, thấy coi như cũng không tệ, để cho hắn vào làm Hiệu úy mới của Tân Quân.
Triệu Trinh chăm chú nhìn đi nhìn lại Tôn Triết, hắn không nghĩ là mình quả thật đã tự ôm đá đập chân mình!
Tôn Triết kể ra cũng lanh trí, thấy Triệu Trinh không nói gì, lập tức nghĩ tới nguyên nhân mình được vào Tân Quân… bèn “bốp” một tiếng dập đầu khấu lạy, giọng nói vô cùng nặng nề vẻ cam chịu: “Tiểu nhân thực có lỗi với sự cất nhắc của Vương gia! Thật có lỗi với sự ưu ái của Nhị tiểu thư, chỉ đáng thương cho Nhị tiểu thư vẫn còn si ngốc chờ đợi tiểu nhân…”
“Câm mồm!” Triệu Trinh không có tình cảm sâu nặng gì đó với biểu tỷ Cao Diễm, nghe hắn nói vậy liền chán ngấy. Triệu Trinh không có ý định để cho Tôn Triết còn sống, nể mặt Cao Diễm, cho hắn một cái chết tử tế thôi!
Nữ thích khách bị Triệu Phúc và Triệu Tráng áp tải vào.
Sau khi Triệu Phúc và Triệu Tráng tiến vào, ra dấu tay, cho hai thân vệ của Vương gia đã đi vào trước đó lui ra ngoài trước — hai người bọn họ đều là người cơ trí, đều là huynh đệ nhà mình, bảo toàn được cho người nào thì hay người đó!
Ánh nến trong phòng ngủ sáng ngời, nữ thích khách kia ngẩng cao mặt tiến vào, ả vừa tiến vào, Triệu Trinh đã nhìn thấy rõ mặt ả ta: da trắng mắt to, mày đen mi rậm, đôi môi đầy đặn — bộ dạng thật đúng là giống Chu Tử!
Triệu Trinh cười lạnh một cái, lúc này hắn mới là thật sự nổi ý muốn giết người.
Triệu Trinh cũng không thèm thẩm tra nữa, ra lệnh cho Tôn Gia Nghị đang lặng lẽ đứng ở một bên: “Lôi nữ nhân này ra ngoài ghìm chết, về phần Tôn Triết…” trong mắt Triệu Trinh hiện lên một tia tàn nhẫn: “Không phải hắn thích nữ nhân sao, ném hắn vào quân kỹ trong đại doanh đi, thông báo với quản sự, bất kể là nữ nhân nào, chỉ cần “cưỡi” lên hắn một lần, liền thưởng mười lượng bạc!”
Hắn cười cười, mắt phượng híp lại: “Sau đó… độc câm hắn, mở một Đại hội toàn quân, công khai tuyên án tên phản tặc này đã phản bội Bổn vương, rồi trước mặt mọi người “loạn mã phân thây” để răn đe; tiếp đó tùy theo công trạng mà ban thưởng cho binh sĩ — ít ngày nữa triều đình sẽ ban thưởng xuống!”
Tôn Gia Nghị cúi người đáp “Dạ” một tiếng, xoay người nhìn về phía Triệu Phúc và Triệu Tráng, hắn cũng từng hầu hạ bên người Triệu Trinh, rất quen thuộc với Triệu Phúc và Triệu Tráng. Triệu Phúc và Triệu Tráng không lên tiếng, xách Tôn Triết và nữ thích khách kia lôi ra ngoài. Tôn Gia Nghị cũng theo sau đi ra.
Một lát sau, Triệu Phúc và Triệu Tráng tiến vào hồi báo: “Tôn tướng quân đã đem hai người kia đi rồi ạ!”
Triệu Trinh đã sớm kiệt sức, không chống đỡ nổi, đầu gối lên đệm dựa, thấp giọng dặn dò: “Lấy nước rửa sạch nền nhà nhiều lần, sau mời Chu phu nhân qua đây!”
Triệu Tráng “Dạ” một tiếng, lại nhìn xuống đất, phát hiện mặt đất chỗ vừa rồi Tôn Triết quỳ lên đã ướt nhẹp, mùi tanh tưởi, thế mới biết Tôn Triết bị dọa sợ đến đái ra quần.
Triệu Tráng kêu hai thân vệ cọ rửa mặt đất, Triệu Trinh nhắm mắt dưỡng thần. Hắn không ngờ còn có người dám mơ ước Chu Tử của hắn, thật là gan tày trời!
Triệu Trinh ngầm quyết định: bộ dạng Chu Tử bình thường rất dễ khiến người thấy liền thương yêu, về sau nhất định phải giấu kỹ bên người, ai cũng đừng mong nhúng chàm!