Nghĩ đến Triệu Trinh đi rồi, rời khỏi Kim Kinh, sẽ cách xa mình vạn dặm, trái tim Chu Tử liền không kiềm được mà co rút đau đớn, giống như có một bàn tay to, nắm lấy trái tim của nàng, độc ác nắm bóp — bàn tay to này chắc hẳn chính là vị thần vận mệnh!
Chu Tử vô cùng khổ sở, nhưng cố gắng tìm ra niềm vui khi Triệu Trinh rời khỏi Kim Kinh: Triệu Trinh đi rồi, không phải những hạ nhân dưới trướng hắn cũng đều đi theo hắn trở về Nam Cương sao? Vậy chẳng phải mình càng cách tự do rất gần sao?
Vừa nghĩ như vậy, cảm thấy dường như việc Triệu Trinh rời đi thật sự cũng có chỗ tốt. Cho dù tự an ủi mình như vậy, nhưng trong lòng Chu Tử vẫn mơ hồ đau đớn, làm việc gì cũng có chút không yên lòng. Nàng phải máy móc làm một chút việc gì đó, ví như giặt quần áo, quét sân, nhặt rau hay việc linh tinh gì đó.
Hôm nay, Chu Tử đang ở trong sân quét rác, mới thấy cô nương Xuân Anh bên nhà hàng xóm qua chơi, trên tay cầm một cái rổ đựng kim chỉ may vá. Chu Tử gọi nàng lại đây, hai người ngồi ở dưới tàng cây ngô đồng trong sân cùng nhau thêu thùa may vá. Xuân Anh nhìn ngó bốn phía, rồi từ trong rổ kim chỉ lấy ra một phong thư đưa cho Chu Tử.
Chu Tử không khỏi liếc nhìn Xuân Anh một cái. Nàng thật không ngờ tới thì ra Xuân Anh này lại là người đưa tin của Chương Kỳ!
Mượn cớ trở về trong phòng, Chu Tử mở thư ra xem.
Nguyên lai việc Nam An vương rời đi thì sẽ an toàn hơn, ý nghĩ này không chỉ có mình Chu Tử mà hiển nhiên Chương Kỳ cũng nghĩ như vậy.
Ngày mười ba tháng năm, Nam An vương rời khỏi Kim Kinh, ngày mười bốn tháng năm, Chương Kỳ liền dặn dò tiểu nhị thân tín của mình là Chủng Xuân Lâm, giao cho Chủng Xuân Lâm một phong thơ sai mang về nhà, giao cho muội muội Chủng Xuân Anh, sau đó Chủng Xuân Anh tìm cơ hội qua chơi, đưa thư cho Chu Tử.
Trong thư, hắn nói mình muốn đi Bắc Cương thị sát cửa hàng mới mở, muốn mời Chu Tử đi cùng hắn đến phủ Long Châu là thị trấn lớn đứng đầu của thành Long Dương ở Bắc Cương.
Chu Tử đọc thư xong, liền viết một phong thơ giao cho Xuân Anh mang về.
Lúc Chương Kỳ nhận được thư trả lời, trong lòng không khỏi có chút vui mừng mơ hồ, lại mang theo chút chờ mong; sau khi mở thư ra đọc xong, trong lòng liền đặc biệt thất vọng.
Hắn vốn cho là chỉ cần Nam An vương rời khỏi kinh thành, Chu Tử và mình sẽ dần dần gần gũi hơn, nào ngờ Chu Tử cũng vẫn như trước ngăn mình xa ngoài ngàn dặm.
Trong thư nói, Chu Tử đầu tiên là lấy lý do không công không dám nhận lộc, từ chối đề nghị chia lợi nhuận từ cửa hàng chi nhánh của Chương Phúc Ký ở thành Long Dương. Sau đó thực thành khẩn cảm tạ hắn giúp mình trốn thoát khỏi phủ Nam An vương, trịnh trọng nói là mình nguyện ý tận lực hồi báo. Ở cuối thư, Chu Tử thật uyển chuyển biểu đạt nguyện vọng hàng đầu của mình bây giờ là muốn tìm thấy mẫu thân, muội muội và đệ đệ của mình, đối với những chuyện khác, nàng không muốn bận tâm. Cuối cùng, Chu Tử dặn dò Chương Kỳ, xem xong phong thư này nhất định phải hủy đi.
Chương Kỳ cảm thấy lần này mình giúp Chu Tử trốn thoát cũng không có gì lớn, chủ yếu vẫn là dựa vào bản thân Chu Tử mà thôi. Chu Tử chỉ nhờ hắn tìm giúp nơi ẩn náu, nhà của tiểu nhị tâm phúc của hắn – Lương Đại Tài là thích hợp nhất — trong nhà vốn có mẫu thân và muội muội, nhưng vì muội muội lại bỏ trốn theo người khác; Lương Đại Tài và mẫu thân vì sợ mất mặt với bà con chòm xóm, nên cũng không lộ ra ngoài cho ai biết.
Vì thế Chương Kỳ cho Lương Đại Tài một khoảng bạc, kêu Lương Đại Tài mua một ngôi nhà nhỏ kín đáo là một hiệu giày cũ trong một con hẽm nhỏ ở thành Tây, ngôi nhà cách vách là nơi ở của tiểu nhị thân tín của hắn Chủng Xuân Lâm, sau đó lại phái Lương Đại Tài đến chi nhánh thành Long Dương — để Lương Đại Tài trông chừng Chu Tử, hắn không yên lòng a…!
Chuẩn bị xong hết thảy rồi, nhưng đối với việc Chu Tử có thể trốn khỏi phủ Nam An vương, Chương Kỳ vẫn cảm thấy không dám ôm hy vọng. Quy củ của phủ Nam An vương rất nghiêm ngặt.
Vì Chu Tử, hắn không phải là chưa từng thử mua chuộc hạ nhân của phủ Nam An vương, ngờ đâu phủ Nam An vương lại giống như tường đồng vách sắt vậy, tốn không ít bạc cũng không tìm được chút lỗ hổng nào. Sau đó, hắn mới nghe nói Nam An vương Triệu Trinh vẫn dùng quân pháp để cai quản phủ. Đối với thuộc hạ, người có công, ban thưởng cực kỳ rộng rãi; nhưng nếu là phạm sai lầm, động một chút là lôi ra đánh chết tươi. Bởi vậy không ai dám tùy tiện làm trái với quy củ Vương phủ.
Sau khi biết Nam An Vương gia tính tình tàn bạo ngang ngược như vậy, Chương Kỳ từng do dự đối với việc giúp đỡ Chu Tử, nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định giúp nàng, để nàng có thể trốn thoát tìm cuộc sống mới, rời khỏi cái tên Nam An Vương gia quen thói bạo ngược, quyền uy một cõi kia.
Chương Kỳ cầm lá thư đọc lại một lần, sau khi xem xong, theo lời Chu Tử dặn dò, hắn vừa muốn đem thư hủy đi, nhưng nhìn thấy nét chữ theo kiểu “thể chữ lệ” trau chuốt non nớt trên tờ giấy, liền nghĩ đến dáng người Chu Tử vô cùng thanh trong diễm lệ, thì không khỏi có chút say mê.
Hắn lại nghĩ tới tình cảnh lần đầu tiên nhìn thấy Chu Tử lúc đó mới mười hai tuổi.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, bất tri bất giác, bọn họ đều đã lớn lên, đã có cuộc sống riêng của mình.
Chương Kỳ đứng trước khung cửa sổ, ngắm nhìn đám cây cối sum sê trong vườn hoa nhỏ bên ngoài, thầm thở dài một tiếng. Mẫu thân đã sai người giao thư tới, nói là cả nhà chuẩn bị chuyển đến trong thành Kim Kinh ở, sau đó sẽ quyết định chuyện hôn sự cho hắn, để hắn thành gia lập nghiệp, nối dõi tông đường cho Chương gia.
Về sau, khoảng cách giữa hắn và Chu Tử sẽ càng ngày càng xa!
Trong lòng ôm một loại phiền muộn, Chương Kỳ cất kỹ lá thư này, kẹp vào một cuốn sổ trên giá sách.
Ngày mười ba tháng năm, Hoàng đế tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho Triệu Trinh sau đó tiễn hắn lên đường, đưa mắt nhìn hắn cưỡi chiến mã dọc theo ngự phố đi ra khỏi kinh thành.
Trên thực tế, lần này Triệu Trinh rời đi, là muốn mang theo hai vạn Tân Quân mà hắn huấn luyện cùng rời đi, sao có thể dễ dàng xuất phát như vậy? Hắn mang theo thân binh cùng các tướng lĩnh ở trạm dừng chân ngoài thành ở lại hai đêm.
Chạng vạng ngày mười lăm tháng năm, Triệu Trinh mang theo đám tướng lĩnh và thân binh ngừng lại trong Thập Lý Trường đình, chuẩn bị chờ sau khi toàn bộ binh lính ở bến tàu đã lên thuyền, thì cũng lên thuyền rời đi.
Lúc này mặt trời ban chiều đã lặn xuống phía tây, tịch dương nhuộm màu như lòng đỏ của trứng vịt muối, ở chân trời phía tây dần dần biến mất, nắng chiều ảm đạm, chân trời nhuốm một chút màu lam tối, bóng đêm mông lung dần dần buông xuống. Triệu Trinh mặc một thân bào phục màu trắng của Thân vương, trên áo thêu hình Hải Long (rồng biển), áo choàng màu đen, yên lặng không nói gì, đứng trong Trường Đình nhìn xa xăm về phía tây, bên ngoài đình, các tướng lĩnh và thân binh mặc áo giáp lặng im đứng đợi.
Triệu Trinh nhìn nắng chiều dần dần mờ nhạt, nhớ tháng chín năm trước, lúc đó mình cũng đứng ở nơi này chờ đón Chu Tử xuống thuyền vào kinh.
Khi đó, hắn vốn đã đồng ý với Chu Tử là sẽ đến bến tàu đón nàng, nhưng khi gần đến bến tàu, lại cảm thấy mình đường đường là Hoàng tử Thân vương, đến bến tàu trông ngóng đón chờ một thông phòng, để người biết sợ rằng sẽ bị cười chê, cho nên ngừng lại ở Trường Đình, phái Triệu Anh cùng phu xe đến bến tàu đón Chu Tử.
Hắn mới vừa ở Trường Đình đợi một chút, liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa chạm khắc huy hiệu của phủ Vương Thừa tướng đang lộc cộc chạy đến, dừng lại bên Trường Đình.
Người xuống xe là Vương Tích Trân.
Tuy rằng hắn và Vương Tích Trân ngày bé có quen biết, nhưng từ lúc hắn mười hai tuổi đi đến Nam Cương, cũng chưa hề gặp lại nàng. Hai người đứng ở trong Trường đình hàn huyên vài câu rồi cũng không còn lời nào để nói, không khí có chút xấu hổ lúng túng.
Đúng lúc này, xe ngựa chở Chu Tử chạy lại đây.
Chu Tử từ trên xe bước xuống, hai mắt Triệu Trinh như tỏa sáng, đôi mắt to tròn trong suốt của Chu Tử tối tăm, cánh môi đỏ tươi ướt át, vạt áo bằng lụa trắng dệt sợi ánh kim buộc lại thật cao, càng tôn lên bầu ngực cao ngất, vòng eo nhỏ nhắn được buộc chặt. Trái tim của hắn không khỏi nhảy ‘thịch’ một cái. Vội liếc mắt nhìn một cái, sau đó hắn liền dời ánh mắt đi, tiếp tục nói chuyện cùng Vương Tích Trân.
Sau khi trở về, hắn mới biết thì ra Chu Tử ghen.
Nghĩ đến lúc đó Chu Tử lặng lẽ ghen, lại không dám nói ra, bộ dạng chu môi nằm trên giường quay lưng về phía mình, trong lòng Triệu Trinh thật ngọt ngào, nhưng rất nhanh chút ngọt ngào kia liền biến mất không còn bóng dáng — đến hôm nay, vẫn chưa tìm được Chu Tử.
Nếu tìm được Chu Tử, trước tiên… phải đánh Chu Tử một trận trước đã!
Triệu Trinh trầm mặc đứng nơi đó, yên lặng ảo tưởng sau khi tìm được Chu Tử rồi, sẽ trừng phạt như thế nào mới có thể khiến nàng từ nay về sau sau ngoan ngoãn thành thật sống trong phủ, không dám rời nhà trốn đi nữa.
Triệu Hùng phi ngựa đến, ghì dây cương dừng ngựa ở ngoài Trường Đình.
“Vương gia, thuộc hạ có chuyện bẩm báo!”
Triệu Trinh quay đầu lại, mặt không chút thay đổi nhìn Triệu Hùng.
Triệu Hùng hành lễ rồi sải bước tiến vào Trường Đình, thấp giọng nói: “Thuộc hạ đã tìm được nơi lẩn trốn của Chu Tử cô nương rồi ạ.”
“Thật?”
Triệu Trinh cố gắng đè nén nội tâm kích động, trầm giọng nói, “Ở đâu?”