☆Chương 46: Cục diện chính trị thay đổi, Triệu Trinh được lợi
Trong cung rất nhanh đã truyền ra tin tức Vương Thục phi lâm bệnh nặng qua đời.
Phủ trạch của Vương Thừa Tướng không hổ là danh gia vọng tộc suốt trăm năm, tin tức lớn như vậy truyền đến, cũng chỉ chấn động nhẹ, trừ lão phu nhân của phủ Thừa Tướng là thật sự đau buồn ra, những người khác trên mặt thì cố tỏ ra một chút cực kỳ bi thương, nhưng trong lòng thì hết thảy vẫn như thường.
Vương Thục phi mười bốn tuổi đã bị gia tộc đưa vào hoàng cung, cho tới nay đã qua mười sáu năm, rất nhiều người trong phủ cũng chưa từng gặp nàng, cho dù là phẩm chất cao đến mức có thể vào cung yết kiến, thân thể cũng đã luyện thành “bách độc bất xâm”, còn ai vẫn giữ được cảm tình như người bình thường chứ.
Muội muội nhỏ tuổi nhất của Vương Thục phi là Vương Tích Trân, tuy là con thứ xuất, nhưng bởi vì xinh đẹp lại tài cao, nên được lão phụ thân Vương Thừa tướng xem như là món đồ hiếm có mà nuôi dưỡng ở trong nhà, vẫn chưa từng hứa hôn cho ai.
Tin dữ Vương Thục phi qua đời truyền đến, Vương Thừa tướng cố gắng tự trấn định, bảo con trai trưởng Vương Tích Triều nghĩ cách vào Hoàng Tự cư, thăm Thập Thất vương tử Triệu Đĩnh do Vương Thục phi sinh ra.
Vương Tích Triều vắt óc tìm kế, dùng hết các loại quan hệ, cuối cùng cũng không thể đi vào Hoàng Tự cư.
Vương Thừa tướng lại lệnh cho con trai thứ là Vương Tích Mộ đi gặp đại thái giám bên người Hoàng thượng là Hổ Đại Bạn, muốn nhờ Hổ Đại Bạn giúp một tay, đưa tiểu nữ nhi của mình là Vương Tích Trân vào trong cung làm bạn với Hoàng thượng.
Hổ Đại Bạn tên thật là Hổ Kiên Cường, là người Hoàng thượng đặc biệt giữ bên người để hầu hạ, rất được Hoàng thượng tin chìu, trong cung ngoài cung đều tôn xưng hắn một tiếng “Hổ Đại Bạn.”
Hổ Đại Bạn nhìn thấy Vương Tích Mộ, lúc đầu còn đoan đoan chính chính giữ kín miệng, bộ dáng “tam trinh cửu liệt”. Vương Tích Mộ cười xòa rút ra một xấp ngân phiếu, Hổ Đại Bạn liếc mắt một cái, cơ thịt dưới mắt giật giật, lúc này khuôn mặt căng thẳng mới buông lỏng xuống, kề sát bên tai Vương Tích Mộ nhỏ giọng nói mấy câu.
Vương Tích Mộ vừa nghe, sắc mặt liền đại biến, lập tức nói: “Cảm tạ Đại Bạn! Cảm tạ Đại Bạn!” Hắn thất hồn lạc phách từ biệt Hổ Đại Bạn, chạy như bay về phủ nhà mình.
Ngày hôm sau vào triều, môn sinh của Vương Thừa tướng – Ngự sử Trung thừa Trần Tố Chí đang muốn bước ra khỏi hàng, lại bị Thị lang Bộ hình – Tiêu Nam đứng bên cạnh giành trước.
Tiêu Nam dâng tấu vạch tội Thừa tướng Vương Nãi Bình cùng vây cánh kết bè kết phái, thao túng triều chính, tự tạo ra đủ loại hình phạt tàn ác vô lý.
Tiêu Nam dâng tấu xong lui ra, Binh bộ thị lang – Kim Hoán Nhiên lại bước ra khỏi hàng dâng tấu vạch tội Thừa tướng Vương Nãi Bình cùng với bè phái lén lút thông đồng với kẻ thù bên ngoài, cắt xén quân nhu.
Lễ bộ thượng thư – Hà Nguyên Triêu bước ra khỏi hàng, dâng tấu vạch tội Thừa tướng Vương Nãi Bình làm nhục lễ tiết, dung túng người nhà khinh nam ép nữ, ức hiếp dân lành.
…
Tường sập là do người đẩy, sau mười hai năm yên ổn, Tể tướng Vương Nãi Bình vì thế mà khuynh đổ, không còn oai phong nữa.
Hoàng thượng hiếm khi nào cương quyết mạnh mẽ như vậy, toàn tộc Vương thị bị đày đến Tây Cương, vây cánh của Vương Nãi Bình: Công bộ Thượng thư – Mã Toàn Giang, Công bộ Thị lang – Hàn Tuấn Nghị, Lại bộ Thị Lang – Nhạc Liên Quan, Tế tửu (người chuyên lo việc tế lễ, cúng bái) ở Quốc Tử Giám – Giang Hiểu Trạch, Ngự Sử Trung thừa – Trần Tố Chí, Ngự sử Đại phu – Đinh Bảo Xuyên, Chính nghị Đại phu – Mao Thuận Đào, toàn gia đều bị lưu đày.
Mắt thấy ngươi xây lầu cao, mắt thấy ngươi đãi tân khách, lại nhìn thấy nhà ngươi sụp đổ.
Quyền quý ở Kim Kinh trong vòng một tháng hoàn toàn bị xóa sạch.
Có người hôn mê bất tỉnh thê thảm bước gần con đường đến suối vàng, cũng có người uy phong hiển hách tước vị thăng cao. Tấm biển “Phủ Thượng Thư” treo hai mươi năm trước của phủ Cao Thượng thư rốt cục cũng được tháo xuống, đổi thành một tấm biển “Phủ Thừa Tướng” lấp lánh ánh vàng rực rỡ.
Phố phường đồn đãi, trong lần chấn động chính trị này, người mất mặt nhất không phải Vương Nãi Bình và đồng đảng, mà là Tam hoàng tử của Đương kim Hoàng thượng, Nam An Vương gia chiến công hiển hách nắm binh quyền trong tay.
Thái thượng trượng nhân, trượng nhân và hai phó trượng nhân (*) của Nam An vương Triệu Trinh, trong sự kiện lần này đều ầm ầm rơi đài.
(* Thái thượng trượng nhân: cha của cha vợ; trượng nhân: cha vợ, nhạc phụ)
Dân chúng thành Kim Kinh, nhiều năm qua sống dưới chân Thiên Tử, đối với chính trị có trời sinh mẫn cảm, lúc mọi người ‘trà dư tửu hậu’ nói chuyện trời đất, âm thầm rối rít cười nhạo vị Nam An Vương gia xui xẻo nhất này, trong một ngày mà chính phi cùng hai trắc phi đều bị vuột mất.
Lúc ai ai cũng cho rằng Nam An vương Triệu Trinh xấu hổ không dám gặp người, đóng cửa từ chối tiếp khách, Triệu Trinh đang ở Thiếu Lăng Nguyên phía bắc thành Kim Kinh huấn luyện tân binh.
Hắn hoàn toàn chú tâm vùi đầu vào việc huấn luyện đám binh lính mới, cùng binh lính lăn lê đánh đấm, cùng ăn cùng ở, không đến hai mươi ngày sau đã trở nên vừa đen vừa gầy.
Sau khi Cao Thượng thư biến thành Cao Thừa tướng, Triệu Trinh trở lại kinh thành, tiến cung đi gặp Phụ hoàng của hắn.
Hoàng đế vừa thấy Triệu Trinh, ban đầu cũng không dám tin vào hai mắt của mình: Tên tiểu tử vừa đen vừa gầy trước mắt này chẳng lẽ lại là Tam hoàng tử nổi danh tuấn mỹ – Triệu Trinh của mình sao?
Thân thể Hoàng đế ‘vì nữ nhân mà gầy yếu’ vô cùng đau lòng: “Nữ nhân cũng giống như tờ giấy dán cửa sổ, rách rồi thì dán cái mới, làm sao lại lộ ra bộ dạng như chết cha chết mẹ thế kia? Ta và mẹ ngươi cũng chưa có chết đâu!”
Triệu Trinh càng hờ hững im lặng.
Hoàng đế xưa nay biết tính khí của đứa con trai này quật cường, tính tình cao ngạo, trong một ngày mà mất đi chính phi và hai trắc phi, tất nhiên là trong lòng rất khó chịu. Nhìn khuôn mặt Triệu Trinh kiên cường trầm mặc, tế bào làm phụ thân của Hoàng đế thức tỉnh một chút, ôn nhu an ủi hắn: “Chuyện hôn nhân tương lai của ngươi do chính ngươi làm chủ đi, muốn cưới ai thì cưới đi, ai cũng không được can thiệp!”
Triệu Trinh yên lặng không nói nghe xong, quỳ xuống hành đại lễ với Hoàng đế: “Phụ hoàng nói lời sẽ giữ lời?”
Đến Thanh Vân điện, báy lạy Cao Quý phi xong, Triệu Trinh cho mọi người lui ra, liền trực tiếp nói: “Phụ hoàng đã nói, chuyện hôn nhân của con sẽ do con làm chủ, ai cũng không được can thiệp!”
Cao Quý phi nghẹn họng nhìn trân trối, cuối cùng thở dài nói: “Lần này ông ngoại con có thể hoàn thành tâm nguyện, lên làm Tể tướng, là nhờ có con!” Nghĩ một chút, lại nói: “Con không muốn cưới Tứ biểu muội của con, không muốn cưới thì sẽ không cưới. Nghe nói ngày hôm đó đính hôn, Cao Quân náo loạn một trận ở trong phủ con?”
Triệu Trinh mặt không chút thay đổi gật gật đầu.
Cao Quý phi cũng không ngờ tới cháu gái nhà mẹ đẻ mình lại làm việc bẽ mặt như vậy, trên mặt cũng có chút không vui. Bà suy nghĩ một hồi, lại nói với Triệu Trinh: “Con và Triệu Chính liên hợp thì liên hợp, nhưng nên cẩn thận thì vẫn phải cẩn thận, chớ để bị thua thiệt nhiều!”
Triệu Trinh gật gật đầu.
“Đúng rồi, nha đầu thông phòng Chu Tử của con đâu, năm sau lại lớn hơn năm trước, đều tận tâm tận lực hầu hạ con, cũng nên làm lễ chải tóc cho con bé rồi!”
Triệu Trinh ánh mắt buồn bã, cúi đầu: “Mẫu thân của nàng bệnh nặng, nhắn tin đến kêu nàng trở về, đã về nhà thăm mẫu thân của nàng rồi.”
“Vậy a!” Cao Quý phi không hề đề cập đến Chu Tử nữa, bà tỉ mỉ quan sát Triệu Trinh: “Trinh Nhi, sao con lại gầy thành bộ dạng này? Lại còn đen như vậy?”
Triệu Trinh không lên tiếng, bước lên phía trước, đến bên giường ngồi xuống, nghiêng người dựa vào Cao Quý phi, tựa đầu lên bả vai bà, sau một lúc lâu cũng không nói gì.
Hắn giống như lại biến trở về thành đứa nhỏ mười hai tuổi, lúc đó sắp đến Nam Cương xây nhà dựng phủ, một mình đảm đương một phía. Hắn cũng giống như lúc này ngồi bên cạnh mẫu phi, dựa vào trên người mẫu phi.
Cao Quý phi cho là vì sự kiện lần này vì quá mất mặt Triệu Trinh trong lòng khó chịu, nên bà rất đau lòng, đưa tay nhẹ vỗ về lên lưng Triệu Trinh khinh: “Mẫu phi cũng tùy ý con, chuyện hôn nhân của con mẫu phi cũng không nhúng tay vào, tùy con vậy!”
Triệu Trinh gối đầu lên người mẫu phi, nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng.
Hai mẹ con cũng không nói gì thêm nữa, lẳng lặng ngồi trên giường gấm.
Trong đại điện rất râm mát, tuy ngoài đại điện có cây thông che mát, vẫn không giấu được ánh mặt trời gay gắt — mùa hè, bất tri bất giác đã đến nhân gian.
Phía tây thành Kim Kinh, tại tận cùng một con ngõ nhỏ, trong sân nhỏ của người thợ đóng giày, Chu Tử và Lương mẫu đang phủi sạch cái ghế nhỏ ngồi dưới tàng cây ngô đồng ở trong sân nhặt rau.
Con gái của Lương mẫu bỏ trốn theo người khác, con trai lại không ở bên cạnh, đối xử với Chu Tử rất là thân thiết. Tình cảm hai mẹ con càng ngày càng tốt.
Nhà bọn họ cách cửa thành phía tây không xa, buổi sáng tinh mơ hai mẹ con thường ra khỏi thành, đi đến bờ sông ngoài thành hái rau dại, đúng lúc này mầm lúa mạch và rau dền dại đều rất non, hái luôn nhánh con bên dưới, còn có thể luộc ăn.
Hiện tại họ đang nhặt rau dền dại mới hái lúc sáng để làm món ăn.
Nhặt rau xong, Chu Tử cầm cái rổ đến cạnh giếng rửa rau — trong sân ngôi nhà mới của Lương gia này vừa vặn có một miệng giếng cũ — lại bị Lương mẫu kéo lại: “Con bé này, con còn nhỏ tuổi, nước giếng rất lạnh, vậy mà cũng dám ngâm nước, tương lai sẽ dễ bị bệnh đấy!”
Chu Tử vốn không tin cái này, nhưng thấy Lương mẫu thật sự kiên trì, nàng cũng không đi nữa, cầm lấy cây chổi dựng ở cửa nhà bếp, bắt đầu quét sân.
Hiện tại Chu Tử, một búi tóc đen quấn sau ót, dùng một cây trâm đồng cố định, sắc mặt hơi đen, trên hai gò má điểm không ít nốt rỗ chi chít như sao trên trời, mặc trên người là quần áo vải thô màu xanh giặt đã nửa mới nửa cũ, cho dù nhìn thế nào, cũng không thể xem như là cô nương xinh đẹp. Đi ở trên đường, đoán chừng cũng không ai thèm liếc mắt.
Lúc này nguyệt tín còn chưa đến, trong lòng Chu Tử thấy thật kỳ lạ.
Theo cảm tình mà nói, nàng hy vọng mình có thể mang thai, tương lai sinh được tiểu bảo bảo, cho dù là bé trai hay gái, bộ dạng đều sẽ giống Triệu Trinh, nhất định là vô cùng dễ nhìn, lúc nhớ đến Triệu Trinh, cũng có thể nhìn ngắm đứa nhỏ này. Có đứa bé này, thì ở trong thế giới cô độc này sẽ có người ở bên nàng, cùng nhau vượt qua năm tháng vô tận của tương lai, cũng có thể chứng minh nàng đã từng tồn tại trên thế giới này.
Mặt khác, theo lý trí mà nói, nàng hiểu rõ không mang thai mới là kết quả có lợi cho mình nhất. Sau vài năm, chờ khi Triệu Trinh cưới vợ sinh con, thê thiếp đầy phủ, lúc đó tự nhiên sẽ không tìm nàng nữa, nàng cũng có thể mang bạc đến một nơi xa lạ mà sống, sống cuộc sống của chính mình. Nếu sinh son, đứa bé sẽ liên lụy đến nàng.
Sau đó, nguyệt tín của Chu Tử vẫn đến đúng hẹn. Ngay lúc đó, toàn thân Chu Tử lập tức tràn ngập thất vọng đến cực độ — nàng không còn cơ hội có thể sinh một đứa bé có huyết mạch, có bộ dạng giống Triệu Trinh nữa!
Mùa hè đã đến, thời tiết càng ngày càng nóng.
Hôm nay là ngày mười ba tháng năm, lúc Chu Tử và Lương mẫu đang đi trên đường, phát hiện ngự phố (đường giành cho vua chúa) bị ngăn lại, hỏi ra mới biết được Nam An Vương gia phải về đất phong ở Nam Cương, Hoàng đế lão gia đang dùng ngự phố đưa tiễn hắn!
Trở về đến nhà, Chu Tử mua không ít trái cây. Nhìn thấy bé gái bán hoa giơ một nhánh hoa sen lên rao hàng, Chu Tử lấy ra hai đồng tiền mua hai đóa. Lương mẫu trách cứ nàng tốn kém, Chu Tử lại cười nói: “Hôm nay là sinh nhật của Quan lão gia, tất nhiên là nên chúc mừng một chút rồi!”
Đêm đã khuya, hai mẹ con chải chiếu ra sân ngồi hóng mát. Lương mẫu phe phẩy quạt hương bồ, kể cho Chu Tử mình nhớ thương đứa con gái Thu Cúc không hiểu chuyện.
Chu Tử nằm xuống chiếu, ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời kia xem có tròn hay khuyết, trong tay vuốt vuốt cành hoa sen. Nguyên lai ngày hôm nay Triệu Trinh sẽ trở về đất phong, hôm nay là sinh nhật mười chín tuổi của hắn.
Nàng nhớ lại lúc học cấp ba có đọc một bài thơ:
“Vượt sông hái phù dung, hoa trong đầm thơm ngát.
Hái hoa để tặng ai? Trên đường xa hoài niệm.
Quay đầu nhìn quê cũ, đường dài thật mênh mông.
Đồng lòng mà xa cách, ưu thương đến cuối đời.”
“Trên đường xa hoài niệm… Đường dài thật mênh mông… Ưu thương đến cuối đời…” Chu Tử thấp giọng đọc, bất tri bất giác, lệ đã rơi đầy mặt.
“Con gái, con đọc gì vậy?” Lương mẫu ngồi bên cạnh hỏi nàng.
“Không có gì,” Chu Tử dùng ống tay áo lau đi nước mắt, “Con nhớ mẹ con!”