Mỹ Thực: Quán Nhỏ Thang Ký Ở Công Trường

Chương 7: Bánh hành chiên

Trước Sau

break

Trương Phượng Hà, Thang Gia Phúc và Thang Dương ăn như sói đói. Tiểu Bát cầm đũa bằng đôi chân gấu, vừa ăn vừa lim dim đôi mắt đen to tròn.
Thang Viên nhìn họ, rồi quay sang ngắm bầu trời đêm đầy sao ngoài cửa sổ.
Giờ đây cô đã có kỹ năng nấu ăn siêu phàm, có thể dựa vào đó mà kiếm tiền. Cô có thể trả hết nợ, và chắc chắn sẽ khiến gia đình mình sống trong hạnh phúc.
Mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp.
Cô gắp một miếng khoai tây chua cay, hương vị chua cay mặn mòi của khoai tây xua tan mọi giọt nước mắt cô đã giấu đi.
Cũng lúc này ở nhà bên cạnh, Triệu Tình Tình đang đứng bên cửa sổ, hít hà mùi thơm từ nhà Thang Viên.
Hương thơm đậm đà và quyến rũ tràn ngập trong mũi cô, khiến cô ấy không ngừng nuốt nước bọt.
Cái định mệnh, đêm hôm mà ai nấu món gì thơm thế này hả! Đến mức cô ấy cũng bị mùi thơm đánh thức!
Ba giờ sáng, cả nhà mới trở về phòng ngủ. Trước khi vào phòng, ánh mắt Thang Viên lướt qua Thang Dương. Nỗi đau khi mất đi anh trai, khắc sâu vào tim cô, khiến cô không muốn rời mắt khỏi anh.
Thang Dương nhận ra cô đang nhìn mình, tỏ vẻ khó hiểu: "Em gái?”
Cô kìm nén cảm xúc: "Ngủ đi ạ, muộn rồi, mọi người ngủ đi thôi.”
Trở về phòng, Thang Viên ngồi yên trên giường, đặt tay lên ngực. Tim cô đập mạnh, xác nhận với cô rằng mọi chuyện đều là thật. Cô thực sự đã trở về thời điểm nửa tháng trước, khi anh trai cô vẫn còn sống.
Nước mắt lăn dài trên má, cô vừa khóc vừa mỉm cười.
Tiểu Bát bay lại gần: "Viên Viên, cô đang khóc vì vui đúng không?”
“Ừ.” Cô ôm lấy Tiểu Bát tròn vo: "Cảm ơn mày nhé, Tiểu Bát.”
“Cô cũng nên cảm ơn chính mình đấy! Cô đã thắng cuộc thi, và tôi nhận được rất nhiều phần thưởng!” Tiểu Bát đưa bàn chân mũm mĩm ra, nhẹ nhàng vuốt tóc Thang Viên.
Sau khi ôm Tiểu Bát một lúc lâu, Thang Viên cố gắng ngủ, song không tài nào ngủ được.
Khi bình minh ló dạng, bầu trời tối đen dần sáng lên, mờ ảo, như trong mơ. Thang Viên nghe thấy tiếng động từ phòng khách.
Là Trương Phượng Hà và Thang Gia Phúc, họ đang chuẩn bị đi làm. Thang Viên nhìn về phía phòng của Thang Dương: "Anh chưa dậy ạ?”
“Chưa, nó vẫn đang ngủ.”
Thang Viên yên tâm. Cô quay vào bếp, lấy ra những quả trứng mà cả nhà luôn tiếc không dám ăn.
Trương Phượng Hà thấy cô lấy trứng ra, liền ngăn lại: "Mẹ không cần ăn trứng đâu.”
Thang Viên đáp: "Mẹ à, bữa sáng phải ăn cho no mới có sức làm việc. Hơn nữa, mẹ xem tay nghề của con bây giờ, còn lo không kiếm đủ tiền mua mấy quả trứng sao?”
Trương Phượng Hà nhớ lại hương vị món ăn tối qua, vị ngon ngọt đậm đà của món khoai tây chua cay dường như lại tràn ngập trong miệng. Với tài nghệ của con gái, chắc chắn không phải lo chuyện kiếm tiền nữa.
Gương mặt mệt mỏi của Trương Phượng Hà khẽ rung động, trong lòng dấy lên chút hy vọng về tương lai.
Tiếng xèo xèo vang lên! Món bánh trứng pha với hành lá và bột mì đang dần đông lại trong chảo. Mùi thơm quyến rũ của trứng và hành lá lan tỏa khắp căn bếp.
Lúc Thang Viên quay đầu lại, cô thấy cả ba người, Trương Phượng Hà, Thang Gia Phúc và Thang Dương, đều đứng quanh bếp, chăm chú nhìn vào chảo bánh trứng đang dần chuyển sang màu vàng óng.
“Em gái, thơm quá.” Thang Dương bị mùi thơm đánh thức, còn chưa rửa mặt đã chạy thẳng vào bếp.
“Anh, mau đi rửa mặt đi, sắp xong rồi.”
“Anh đi ngay đây!”
Những chiếc bánh trứng hành vừa rán xong, vàng óng, thơm nức mũi. Hành lá tươi thơm, lớp vỏ bánh giòn nhẹ và trứng mềm mịn, tất cả hòa quyện với nhau một cách hoàn hảo.
Cắn một miếng, vị ngọt dịu, thơm ngon, thỏa mãn vô cùng!
Thang Dương vừa rửa mặt xong trở lại, đôi mắt sáng lên như có đèn, liên tục giơ ngón cái khen ngợi. Nói xong, anh vội vàng ăn tiếp, không thể ngừng lại.
Thang Viên vừa ăn bánh trứng vừa nhìn quanh bàn ăn. Ánh mắt của Thang Dương đầy niềm vui, Trương Phượng Hà thở phào nhẹ nhõm, còn Thang Gia Phúc thì ăn vội vàng, chưa kịp nhai hết đã tiếp tục nhét vào miệng.
“Cha à, ăn từ từ thôi, không lại nghẹn đấy.” Thang Viên đưa ly nước cho ông.
“Chẳng qua là ngon quá, cha không kiềm chế được...” Thang Gia Phúc cười hồn hậu, chậm rãi ăn lại.
Sau bữa sáng, Trương Phượng Hà và Thang Gia Phúc đi làm. Ăn xong món bánh trứng hành của con gái, hai người cảm thấy cả thế giới bỗng sáng sủa hơn, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều, rời nhà với nụ cười rạng rỡ trên môi.
“Anh, hôm qua anh nói rồi, không được đến công trường làm việc nữa. Lát nữa anh cùng em đi mua đồ, chúng ta cùng nhau làm cơm hộp mang đến công trường bán.”

 

break

Báo lỗi chương