Mỹ Thực: Quán Nhỏ Thang Ký Ở Công Trường

Chương 19: Hàng xóm gõ cửa

Trước Sau

break

Người công nhân chạy đến quầy hàng: "Anh gì ơi, cho tôi một phần thạch đậu."
"Xin lỗi anh, hết mất rồi, mai anh quay lại xem có không nhé." Thang Dương nói. Chỉ trong chưa đầy 10 phút, 18 phần thạch và 120 phần cơm hộp đã được bán hết.
Thạch được bán với giá 6 tệ một phần, lợi nhuận là 3 tệ. Sáng nay, họ kiếm được 54 tệ từ thạch và 480 tệ từ cơm hộp, tổng cộng hơn 500 tệ chỉ trong buổi sáng.
Trước đây, khi làm công việc nặng nhọc ở công trường, Thang Dương không thể kiếm được nhiều tiền như vậy trong một ngày. Anh hân hoan đạp xe ba bánh đến chợ để mua thêm nồi mới.
Thang Viên nói rằng khi lượng đơn hàng tăng lên, những chiếc nồi lớn mà gia đình đã mua trước đây không còn đủ nữa, nên họ cần mua thêm nồi lớn.
Buổi chiều, khi Thang Dương đang đánh trứng, chuông cửa reo vang. Có ai đó gõ cửa. Anh đứng dậy và ra mở cửa.
Thang Dương mở cửa: "Cô là ai?”
“Tôi... tôi là hàng xóm kế bên nhà anh, tôi...”
“Xin hỏi có việc gì không?”
Lúc này Triệu Tình Tình cực kỳ ngượng ngùng. Mấy ngày nay, cô ta luôn ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt từ căn phòng bên cạnh, thơm đến mức cô ta không còn thấy ngon miệng khi ăn và cũng không thể tập trung vào công việc.
Chiều nay, trong lúc đang làm bản thiết kế, cô ta lại ngửi thấy mùi thơm quen thuộc đó. Cô ta cố nhịn nhưng vẫn không thể tập trung làm việc được.
Vì vậy cô ta đành bỏ công việc, pha một gói mì ăn liền song cũng chẳng thấy ngon.
Đến khi Triệu Tình Tình nhận ra thì bản thân đã đứng trước cửa nhà hàng xóm và gõ cửa. Đối diện với Dương Dương, mặt cô ta đỏ bừng, không biết nói gì.
Sao mình lại đi gõ cửa nhà hàng xóm? Mình đang làm gì vậy? 

Cô ta ấp úng: "Nhà anh làm món gì vậy... thơm quá.”
Thang Dương không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào: "Nhà tôi làm cơm hộp, nếu thấy thơm thì có thể mua một phần thử.”
Cơm hộp?
“Nhà anh bán cơm hộp sao?”
“Đúng vậy.”
Mắt Triệu Tình Tình sáng lên: "Vậy cho tôi một phần!”

Không ngờ nhà hàng xóm lại bán cơm hộp, Triệu Tình Tình thèm thuồng mấy ngày nay, nghe vậy liền vui mừng: "Tôi muốn một phần, cho hỏi giá bao nhiêu?”
“12 tệ một phần, hai món mặn một món rau kèm theo canh. Nhà tôi còn bán thêm món mì thạch lạnh, có muốn thử một phần không?”
“Được.”
“Nhưng phải đợi thêm chút nữa, đồ ăn vẫn chưa nấu xong.”
“Không sao.”
Chờ món ăn hoàn tất, Triệu Tình Tình cầm hộp cơm và mì thạch lạnh trở về nhà, cô ta háo hức nếm thử món ăn.
Vừa cắn một miếng, hương vị tuyệt vời bùng nổ ngay lập tức.
Từ đầu lưỡi lan tỏa đến cuống họng, hương vị tuyệt diệu khó tả, như sóng lớn tràn vào cơ thể.
Sự thăng hoa của vị giác truyền niềm vui sướng từ đầu lưỡi đến mọi tế bào trong cơ thể.
“Ôi dm!” Đồng tử của Triệu Tình Tình co lại.
Trời ơi, tôi vừa ăn thứ gì vậy?!
Từng tế bào trong cơ thể cô ta đều đang reo lên: Ngon quá! Ngon quá! Ngon quá!
Miếng này nối tiếp miếng khác, khóe môi cô ta nở nụ cười ngày càng sâu, tràn ngập niềm hạnh phúc và mãn nguyện.
Có khi nào đây là cơm hộp của tiên nhân không nhỉ? Chỉ có tiên nhân mới làm ra cơm hộp ngon đến thế này thôi!
Đang ăn, Triệu Tình Tình nhớ đến người bạn thân của mình, vội gọi điện thoại: "Tiểu Ưu, đến nhà tui nhanh, có đồ ngon!”
“Đồ ngon gì vậy?”
“Đến rồi sẽ biết, mau đến!”
20 phút sau, Tiểu Ưu đến nhà Triệu Tình Tình.
“Đồ ngon gì thế?” Tiểu Ưu vừa đổi giày vừa hỏi.
Triệu Tình Tình: “Nè, đồ ăn ngon nè.”
“Đồ ăn à, tui tưởng là thứ gì đặc biệt lắm chứ.” Tiểu Ưu không mấy hứng thú.
“Cơm hộp này cực cực cực ngon đấy, bà ăn thử sẽ biết.”
“Cơm hộp gì mà ngon vậy?”
“Cơm hộp của nhà hàng xóm, mấy ngày nay tôi bị mùi thơm làm cho phát thèm.”
Tiểu Ưu cầm đũa lên, ngửi hộp cơm: "Thơm thật đó.”
Cô nàng cắn một miếng, quai hàm lập tức cứng đờ: "Cái định mệnh!”
Triệu Tình Tình: “Ngon không?”
“Ừ ừ!” Tiểu Ưu gật đầu lia lịa, nhanh chóng ăn thêm một miếng.
Càng ăn càng thấy thơm ngon. Tiểu Ưu hỏi: “Tình Tình, nhà hàng xóm bà mở nhà hàng lớn hả?”
“Là bán cơm hộp, cơm cho công nhân công trường, giá còn rất rẻ nữa.”
“Không lẽ nhà hàng xóm bà là hậu duệ của ngự trù?”
“Tui cũng không biết nữa.”
Thấy Tiểu Ưu ăn ngon lành, Triệu Tình Tình lại thèm thuồng. Nhưng cô ta thật sự không ăn nổi nữa. Trên đường Tiểu Ưu đến, Triệu Tình Tình đã ăn hai phần rồi, bây giờ thật sự không thể ăn thêm được.
Dù bụng đã no, song miệng vẫn còn thèm. Cảm giác này thật sự là một sự dày vò. Nhớ lại hương vị tuyệt vời của hộp cơm, cô ta cảm khái. So với hộp cơm này, hai mươi mấy năm qua mình đã ăn gì vậy chứ?
Tiểu Ưu ăn xong vẫn còn thèm: "Tui còn muốn ăn thêm một phần nữa.”
Nhưng cô nàng cũng ăn không nổi nữa.
Vì vậy, cô nàng quyết định mua thêm một phần để làm đồ ăn khuya. Đúng rồi, mang về cho cha mẹ một phần nữa.

break

Báo lỗi chương