Sau khi thạch đậu đã đông lại và được làm mát trong tủ lạnh, Thang Viên lấy ra.
Thạch đậu vàng sau khi đông lại có độ bóng và đàn hồi. Trông nó như một miếng thạch vàng óng, trong suốt, mềm mịn và tràn đầy sức hấp dẫn, khiến ai nhìn cũng muốn ăn ngay.
Thang Dương không kìm được, dùng ngón tay chạm vào thạch. Anh không biết làm cách nào mà em gái mình có thể làm thạch đậu trở nên trong veo và ngon mắt như vậy. Quả thật, em gái anh rất tài giỏi.
Khi làm nước xốt chua, Thang Viên không dùng giấm mà thay vào đó là nước chua màu hồng từ hũ dưa chua.
Nước chua, nước gừng tỏi, bột tiêu, dầu ớt, hành lá và nhiều gia vị khác được trộn vào thạch, tạo thành món thạch đậu vàng hấp dẫn.
Món thạch đậu vàng ngon đến mức làm người ta rơi nước mắt nhưng người ngoài nhìn vào lại tưởng rằng ai đó đang buồn mà khóc, nên món này được gọi là thạch đậu vàng buồn.
Thạch đậu vàng buồn là một món ăn vặt cổ điển của Nam Thành. Mặc dù nguyên liệu và cách làm rất đơn giản, song đây là món ăn đã được ưa chuộng trong suốt hàng chục năm.
Món ăn tuy đơn giản nhưng lại mang hương vị đặc trưng, mát lạnh, chua cay, giúp làm dịu đi cái nóng và làm sống dậy vị giác của mọi người trong những ngày hè oi bức.
Bát thạch đậu vàng trong vắt, óng ánh. Thang Dương lập tức lấy đũa và ăn thử.
Thạch mềm mịn nhưng không bị nát, từng sợi thạch đều dai giòn. Vị mát lạnh tan dần trong miệng, hòa quyện cùng vị chua của nước xốt chua, hương cay của gừng tỏi và ớt, cùng hương thơm đặc trưng của đậu.
Vị chua, cay, thơm của thạch kết hợp với hương thơm thanh nhẹ của đậu khiến cho món ăn trở nên sảng khoái vô cùng.
Vừa ăn thạch, Thang Dương vừa không ngừng khen ngợi. Bất chợt, anh nảy ra ý tưởng, quay ngay video thạch đậu và đăng lên nhóm bán cơm hộp.
Thang Dương: [Em gái tôi làm món thạch đậu vàng buồn, ngon lắm luôn!]
Lão Vương là người đầu tiên bình luận: [Ông chủ ơi, cơm hộp của các cậu đã ngon lắm rồi, thạch đậu chắc chắn cũng ngon. Cậu bán thạch đậu không? Trời nóng thế này mà ăn thạch thì tuyệt!]
Lão Triệu cũng nhanh chóng nhắn tin: [Ông chủ, mai cậu có bán thạch đậu không?"
Nhiều công nhân khác cũng bắt đầu lên tiếng: [Bán thạch à? Thạch đậu của nhà cậu chắc chắn sẽ ngon!]
Thang Viên vừa ăn thạch vừa đọc tin nhắn trong nhóm, suy nghĩ một lát rồi nói: "Hay là ngày mai mình làm thêm ít thạch để bán nhỉ?"
Làm thạch đậu cũng khá đơn giản, nếu công nhân muốn ăn thì cô cũng có thể kiếm thêm được một ít.
Thang Dương gật đầu: "Trời nóng thế này, chắc chắn thạch sẽ bán chạy."
Anh lập tức hỏi trong nhóm xem có ai muốn mua thạch không.
Lão Vương và lão Triệu, vốn tin tưởng vào tay nghề nấu nướng của Thang Viên, là hai người đầu tiên giơ tay: [Tôi muốn một phần!]
Tổng cộng có 18 người đặt trước thạch đậu vàng.
Chưa ai được thử món thạch của Thang Viên, nhưng đã có nhiều người đặt trước như vậy. Thang Dương cười nói: "Mọi người đều tin vào tài nấu nướng của em gái anh đấy."
Buổi tối, sau khi cha mẹ Trương Phượng Hà và Thang Gia Phúc đi làm về, Thang Dương mang thạch đậu ra cho họ, rồi kể rằng hôm nay hai anh em đã kiếm được hơn 700 tệ. "Cha, mẹ, với tay nghề của em gái con, chắc chắn công việc kinh doanh sẽ ngày càng phát đạt."
"Giỏi lắm, giỏi lắm." Cả hai người đều cười tít mắt đến mức không thấy tổ quốc đâu. Vừa ăn thạch, họ vừa thấy nhẹ nhàng, sảng khoái sau một ngày làm việc vất vả.
Tối hôm đó, cả gia đình Thang Viên đều bận rộn chuẩn bị nguyên liệu cho những phần cơm hộp của ngày mai.
Bình minh lên, sương mù tan.
Lão Vương đến mua cơm hộp và thạch đậu, lập tức mở hộp thạch.
Thạch có màu vàng sáng trong suốt, tỏa ra mùi thơm nức. Vừa ăn một miếng thạch, lão Vương đã cảm nhận ngay vị dai giòn, mát lạnh, thạch hút trọn hương vị của nước xốt chua cay, giòn sật, đậm đà.
Khi cắn vào, thạch đậu bật ngược lại lên răng, mang đến cảm giác dai giòn, đồng thời tỏa ra vị mát lạnh, chua cay vừa đủ.
Sự kết hợp giữa vị mát lạnh của thạch với vị chua cay của nước xốt tạo ra một hương vị tuyệt vời, giống như đang ngồi ăn lẩu cay trên một khối băng giữa mùa hè nóng bức, vừa ngon miệng vừa làm dịu lòng.
Trong ngày hè oi bức, ăn một miếng thạch đậu mát lạnh như thế này, cảm giác như linh hồn được nâng lên, thật sự sung sướng như tiên.
Lão Vương vừa ăn vừa cười tươi: "Món này không nên gọi là thạch buồn đâu, phải gọi là thạch vui mới đúng!"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Lão Triệu cũng ăn ngon đến mức miệng đầy nước xốt.
Một người khác đến gần: "Ê, lão Triệu, thạch đậu này ngon không?"
"Ngon tuyệt!"
"Cho tôi ăn thử một miếng đi."
"Đi đi, mua mà ăn. Tôi ăn còn chưa đủ đây, không chia cho ai đâu."
"Bình thường ông đâu có keo kiệt thế này."
"Ông mua ở đâu vậy?"
"Ở đó kìa, Cơm hộp Thang Ký."