Lão Vương gật đầu.
Ông chủ Lý tiếp tục: "Hôm nay có 12 món, món nào cũng ngon cả, vào thử một chút chứ?”
Quán của lão ta là cơm hộp tự chọn, có mười mấy món ăn, khách có thể ăn tùy thích, không giới hạn lấy thêm cơm và thức ăn, bởi vậy nên việc làm ăn ở công trường này cũng ổn định. Nhưng cũng chỉ là "ổn" thôi, vì xung quanh có quá nhiều quán cơm hộp và quán ăn khác, áp lực cạnh tranh rất lớn.
Mấy ngày nay, một số khách quen như Lão Vương không đến ăn. Vì vậy, khi nhìn thấy Lão Vương, ông chủ Lý lập tức chào mời ông ấy vào ăn.
Lão Vương chỉ khoát tay: "Không cần đâu.”
Lão Vương cùng nhóm công nhân khác đứng dưới mái hiên ven đường, chờ đợi một cách sốt ruột.
Đúng bốn rưỡi, Thang Dương lái xe ba bánh xuất hiện đúng giờ.
Lão Vương và Lão Triệu vội vã chạy tới, tranh nhau giúp Thang Dương mở thùng xốp.
Không ngờ Lão Vương và Lão Triệu lại tranh nhau giúp mình, Thang Dương ngạc nhiên một chút: "Không cần, không cần đâu, tôi tự làm được.”
“Thôi, khách sáo làm gì.”
“Đúng đấy, đừng ngại.” Lão Triệu giúp mở nắp thùng xốp: "Hai phần của tôi, tôi tự lấy nhé.”
Ông chủ Lý nhìn thấy Lão Vương và đám công nhân lao thẳng đến quầy cơm hộp Thang Ký, lão ta nheo mắt lại quan sát. Hóa ra bọn họ đến đây chỉ để đợi quán này thôi sao?
Lão ta nhìn chằm chằm vào tấm bảng treo trên xe ba bánh: "Cơm hộp Thang Ký."
Những công nhân mua được cơm hộp, có người thì mang đi, có người thì ngồi ngay tại quầy Thang Ký để ăn. Những người ngồi ăn quanh quầy đều ăn một cách ngon lành, trông chẳng khác gì đang thưởng thức món ăn sơn hào hải vị, khuôn mặt ai nấy đều rạng rỡ.
Cơm gì mà ngon vậy? Ông chủ Lý nhíu mày, cảm thấy hơi hoài nghi.
Phần cơm cuối cùng đã được bán hết, Thang Dương thu dọn thùng xốp.
Chỉ cần ai đã ăn cơm hộp của quán anh, chắc chắn sẽ quay lại. Khách quen không chỉ quay lại mua mà còn tự nguyện giúp quảng cáo cho anh, vì vậy mấy ngày qua, số lượng cơm bán ra tăng lên từng ngày, hoàn toàn không lo thiếu khách.
Anh vui vẻ, vừa lái xe ba bánh, vừa ngân nga vài câu hát. Ánh hoàng hôn rải khắp con đường phía trước, như một lớp bơ chảy mềm, khiến cho cả thế giới trở nên rực rỡ và ngọt ngào hơn.
***
Sau khi làm xong công việc lặt vặt, Từ Linh trở về căn phòng thuê của mình. Cô bỏ số tiền kiếm được trong ngày vào con heo tiết kiệm và đang chuẩn bị giặt bộ quần áo hôm qua thì phát hiện ra chúng đã được giặt sạch và phơi khô rồi.
Chắc chắn là cha cô đã tranh thủ giặt khi về từ công trường buổi trưa. Từ Linh xót xa đến cay mũi.
Cô tự nhủ phải cố gắng học tập, sau này kiếm thật nhiều tiền để mua cho cha một chiếc máy giặt, để cha không còn phải vất vả nữa. Áp lực cuộc sống đè nặng lên vai cô, nhưng cô hít một hơi thật sâu, lấy sách vở ra và lao vào học không ngừng nghỉ.
"Cha về rồi à?" Từ Linh nghe thấy tiếng cha Từ Hữu Khang bước vào nhà, liền đặt sách xuống.
Gương mặt Từ Hữu Khang thoáng nở một nụ cười nhẹ.
Từ Linh ngạc nhiên. Từ sau khi cha bị lừa mất tiền, cô đã lâu không thấy ông cười. Hôm nay có chuyện gì khiến ông vui thế nhỉ?
"Cha..."
"Linh Linh, con đã ăn gì chưa? Bên công trường có một quán cơm hộp khá ngon, cha mua về cho con một phần. Vẫn còn nóng, con ăn đi cho nóng."
Từ Linh thực sự chưa ăn. Cô nhận lấy hộp cơm, hơi nóng bốc lên nghi ngút cùng mùi thơm nức mũi, cô vô thức hít một hơi thật sâu.
"Oa, cha ơi, thơm quá!"
"Thơm à? Vậy ăn đi cho nóng."
Lúc đưa một miếng khoai tây xào chua vào miệng, Từ Linh bỗng dừng lại, ăn thêm một miếng nữa và bất ngờ ho khan, suýt bị nghẹn.
Là... Ngon đến nghẹn!
"Cha mua cơm hộp ở đâu thế ạ?"
"Cha đã nói rồi mà, ngay ngoài công trường, quán gọi là Cơm hộp Thang Ký."
"Có đắt không cha?"
"Không đắt, chỉ 12 tệ thôi."
12 tệ, cũng là giá chung của hầu hết cơm hộp ở Nam Thành, giá thấp hơn thì gần như không có.
"Rẻ quá." Từ Linh không thể tin được. Đây là lần đầu tiên cô ăn một hộp cơm với món thịt kho và trứng xào ngon đến thế. Cô chưa từng ăn cơm hộp ngon như vậy.
Từ Linh khó mà tin được hộp cơm này chỉ có giá 12 tệ.
Cô nghi ngờ cha mình đang lừa cô. Hộp cơm này, chẳng lẽ ông ấy mua từ một nhà hàng cao cấp? Cha cô tuy sống tiết kiệm với bản thân, nhưng lại rất yêu thương và chiều chuộng con gái. Ông không ngần ngại chi tiền để cô có được bữa ăn ngon. Cô hiểu ông, biết rằng ông luôn sẵn sàng bỏ tiền vì cô, chỉ để cô được thưởng thức một món ăn vừa ý.