Mỹ Nhân Toả Sáng Trên Chương Trình Giải Trí

Chương 4: Nữ phụ xinh đẹp của show hẹn hò

Trước Sau

break

Mỗi vị khách mời đều nhận được một giỏ hoa xinh xắn đan bằng cây lục bình, bên trong chứa tất cả dụng cụ cần thiết để làm vòng hoa và mũ rơm.

Ngồi ở bên trái Hạ Nhân, Thành Dương luôn vô thức hướng ánh mắt về phía cô, lặng lẽ chú ý từng cử chỉ của cô.

Có lẽ vì anh nhìn cô quá thường xuyên nên cô đã phát hiện ra.

Hạ Nhân ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu, không hề có chút công kích nào, thế mà lại khiến Thành Dương trở nên căng thẳng. Anh ta giống như vừa làm chuyện sai trái bị bắt quả tang, vội vàng cúi đầu, né tránh ánh mắt của cô.

Nhưng giây tiếp theo, anh ta đã hối hận muốn tự tát mình. Không phải, anh ta trốn cái gì chứ, sao lại vô dụng như vậy.

Điều quan trọng nhất là anh ta sợ Hạ Nhân hiểu lầm, nhỡ đâu cô ấy lại nghĩ anh ta có ý kiến gì với cô thì sao?

Anh ta lại vội vàng ngẩng đầu, đưa tay gãi gãi tóc để giảm bớt sự ngượng ngùng vừa rồi: “Ừm, cái đó, tôi chỉ hơi tò mò là giỏ hoa của cậu có gì thôi?”

[Muốn nhìn vợ thì nói thẳng đi, bày đặt tìm cớ thấp kém như vậy.]

[Ha ha ha, tôi cứ tưởng Thành Dương là chàng trai thẳng thắn, không sợ trời không sợ đất, không ngờ cũng biết ngượng à.]

[Ngượng cũng bình thường thôi, nếu là tôi mà bị đại mỹ nhân xinh đẹp như vậy nhìn chằm chằm, tôi cũng sẽ đỏ mặt.]

[Ngọt quá, ánh mắt Thành Dương vừa rồi nhìn Hạ Nhân như kéo sợi tơ vậy.]

[Ai có thể từ chối đối diện với đại mỹ nhân Hạ Nhân chứ, dù sao thì tôi không thể!]

“Là dụng cụ để làm mũ rơm.” Hạ Nhân lấy đồ trong giỏ ra, bày biện lên bàn, như thể không để ý đến sự bối rối vừa rồi của anh.

Thành Dương lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời trong lòng đột nhiên dâng lên chút cảm giác mất mát. Có phải vì Hạ Nhân không hề để ý đến trạng thái của anh mà anh mới có cảm xúc này không? Anh không biết.

Có thể là vậy, cũng có thể không phải.

Để không nghĩ ngợi lung tung, Thành Dương cười hỏi: “Cậu có muốn đoán xem giỏ hoa của tôi có gì không?”

Hạ Nhân không suy nghĩ nhiều, nói ngay: “Chắc là dụng cụ làm vòng hoa.”

Thành Dương lấy đồ trong giỏ ra, quả nhiên đúng như cô nói, là dụng cụ làm vòng hoa.

“Đúng thật, bị cậu đoán trúng rồi.”

Anh ta nói đùa: “Đoán trúng có thưởng, nếu gặp khó khăn, cậu có thể tìm tôi bất cứ lúc nào nhé.”

Đôi mắt Hạ Nhân cong cong như làn nước mùa thu, không trực tiếp đáp lại lời anh ta mà dùng ngón tay thon dài chỉ vào Đường Thanh Nhiên đang ngồi cùng bàn.

“Tôi đã nhìn thấy của anh ta rồi mới đoán được.”

“Cho nên, là gian lận.”

Nếu là gian lận thì sẽ không có phần thưởng. Sự thành thật của cô khiến Thành Dương bật cười bất lực, trong lòng dường như có ấn tượng tốt hơn về cô.

[Cậu trai Thành Dương này, quả là biết cách nói chuyện, vòng vo làm quen với vợ.]

[Đôi “Tam Tam” CP này, tôi càng xem càng thích.]

[Ha ha ha, ánh mắt của Giang Manh Nhu và Đường Thanh Nhiên hình như đang hóng drama.]

Một phần là hóng chuyện, đương nhiên cũng có chút toan tính riêng.

Giang Manh Nhu tham gia show hẹn hò chủ yếu là để thu hút sự chú ý, sau đó mới là tìm một người bạn trai có cùng quan điểm, hợp chủ đề nói chuyện.

Thành Dương và Hạ Nhân cùng một đội, cô ta không tiện tìm Thành Dương để bắt chuyện nên đã đặt ánh mắt sang Đường Thanh Nhiên bên cạnh.

Đường Thanh Nhiên mang đến cho người khác một cảm giác dịu dàng như ngọc, rất dễ tiếp cận, giống như làn gió xuân mềm mại, chỉ cần lơ là một chút là đã thổi vào lòng người.

Giang Manh Nhu nở nụ cười ngọt ngào đặc trưng: “Tôi phát hiện ra nhiệm vụ của các bạn nữ tương đối khó, Đường Thanh Nhiên, tôi có thể nhờ anh giúp tôi cùng hoàn thành nhiệm vụ nhỏ này không?”

Dụng cụ làm mũ rơm của các khách mời nữ có tổng cộng hai loại.

Một loại là chiếc mũ rơm màu trắng tinh đã đan xong, tiếp theo họ cần vẽ, tô màu và trang trí theo ý thích.

Loại còn lại là mũ rơm bán thành phẩm đan bằng tre, họ cần phải tiếp tục đan để hoàn thành chiếc mũ.

Cả hai loại đều có video hướng dẫn, có thể nghiên cứu kỹ lưỡng.

Loại thứ nhất thì rất dễ, còn loại thứ hai thì Giang Manh Nhu thật sự chưa từng làm.

“Có thể, nếu như cô cần.” Trên gương mặt như ngọc của Đường Thanh Nhiên nở nụ cười lịch sự nhưng có phần xa cách.

[Oa, tôi đột nhiên phát hiện ra nữ khách mời số 1 và nam khách mời số 2 cũng rất hợp nhau. Vẫn là tổ hợp tôi thích nhất, tiểu thư ngọt ngào đáng yêu VS công tử dịu dàng như ngọc.]

[Giang Manh Nhu thật sự rất thích cười, bộ dạng cô ấy cười thật sự quá ngọt.]

[Thật ra tôi có chút muốn ship cô ấy và Thành Dương. Lúc ở đình hóng gió, không khí khi họ cùng nhau nói chuyện về việc nuôi chó Phốc Sóc rất hòa hợp. Hơn nữa, cả hai đều thích chó Phốc Sóc, còn Hạ Nhân thì có vẻ không thích lắm…]

[Cậu ship CP thì đừng lôi Hạ Nhân vào được không? Hạ Nhân không thích cũng không sao, Thành Dương thích cô ấy là đủ rồi.]

[Giơ cao lá cờ “Tam Tam”, “Tam Tam” CP mãi mãi không sập!]

Hạ Nhân tùy ý liếc mắt, phát hiện đồ của Giang Manh Nhu và Nam Tư cũng giống với cô.

Dụng cụ mà các khách mời nam nhận được cũng giống nhau.

Có hai loại vòng hoa, một loại là dây leo màu xanh lá cây, loại còn lại là dây lụa màu đỏ, cùng với các loại phụ kiện nhỏ dùng để trang trí.

Trông có vẻ dễ làm hơn mũ rơm, nhưng để làm ra một vòng hoa đẹp và sáng tạo cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Tổ sản xuất chương trình nói: “Các bạn có thể chọn 1 trong 2, cùng nhau hoàn thành một chiếc vòng hoa và một chiếc mũ rơm. Đương nhiên, nếu cảm thấy hứng thú, cũng có thể hoàn thành cả hai.”

Đồ vật nhàm chán như vậy, ai lại muốn làm cả hai chứ.

Cảnh Diệc đối với mấy thứ thủ công này rất khinh thường. Nếu không phải sẽ thiếu đi một lần có cơ hội thổ lộ, anh ta chết cũng sẽ không làm mấy chuyện nhàm chán này.

Anh ta đổ hết tất cả dụng cụ làm vòng hoa ra, chọn lựa rồi cuối cùng cầm lấy dây lụa màu đỏ, cùng với các phụ kiện nhỏ phối hợp với dây lụa đỏ.

Tổ hợp mấy món đồ này lại với nhau, Bạch Tích Tuyết chắc chắn sẽ thích.

Nam Tư không hề hay biết suy nghĩ phong phú trong lòng anh, chủ động hỏi: “Làm vòng hoa trước hay mũ rơm trước?”

Giọng nói của cô ta trong trẻo như làn gió mát, giống như tiếng nước suối va vào vách đá trong núi.

Cảnh Diệc tùy tiện nói: “Tổ sản xuất chương trình không nói không thể tự làm một mình, chúng ta mỗi người tự làm đi.”

[Cái gì thế, Cảnh Diệc có phải là có chút vấn đề rồi không, xinh đẹp như vậy mà không nhìn.]

[Ôm Nam Tư đại mỹ nhân một cái, ghép đội với anh ta thật đáng thương.]

Tổ sản xuất chương trình: “...”

Tổ sản xuất chương trình rất đau đầu với anh. Để đảm bảo tính chất giải trí của phòng livestream, họ lên tiếng: “Những sản phẩm làm một mình sẽ không được tính là thành tích.”

Cảnh Diệc cười khẩy, quay một chương trình thật là phiền phức. Nếu không phải vì Bạch Tuyết Tích, chết anh ta cũng sẽ không đến đây.

Nhưng Bạch Tuyết Tích lại đùa giỡn anh ta, hôm nay không đến. Nghĩ đến là lại thấy bực.

Nam Tư vẫn duy trì sự lịch sự: “Làm cái gì trước?”

[Cảnh Diệc đẹp trai lắm, nếu bình thường hơn một chút thì tốt.]

[Hai người họ ở chung không có gì đáng xem cả, tổ sản xuất chương trình có thể đừng thường xuyên quay camera cho họ được không, hai đội còn lại cần được chăm sóc nhiều hơn.]

Trên màn hình, tất cả khách mời đều ở trong phòng livestream, đội ngũ quay phim sẽ thường xuyên quay cận cảnh từng nhóm khách mời. Lúc này ống kính lại chuyển sang Hạ Nhân và Thành Dương.

Hai người họ ở chung có lẽ là nhóm hòa hợp nhất, có không khí nhất trong ba nhóm khách mời.

Thành Dương đề nghị làm mũ rơm của Hạ Nhân trước, họ dự định sẽ làm cả hai để giết thời gian ngồi thuyền nhàm chán này.

Vẽ mũ rơm là một loại tương đối đơn giản, dễ bắt đầu. Trước khi vẽ, Hạ Nhân hỏi Thành Dương thích màu gì.

Trái tim Thành Dương đột nhiên đập mạnh.

“Tôi thích màu kaki, và cả màu trắng nữa.”

Anh ta suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu: Vì sao cô ấy lại hỏi màu anh thích?

“Tôi biết rồi.” Hạ Nhân gật đầu, chọn màu kaki và màu trắng: “Anh thấy luân phiên tô hai màu này thì thế nào?”

“Tôi thấy không tồi.”

Thành Dương nhìn hành động của cô, khóe môi không thể ngăn lại mà hơi nhếch lên: “Vì sao cậu lại chọn màu tôi thích?”

Cô ấy sẽ tặng món quà này cho anh sao?

[Còn vì sao nữa, đương nhiên là thích anh rồi.]

[Sao tôi lại cảm giác Thành Dương đang thăm dò gì đó, đừng thăm dò nữa. Nếu cô ấy hỏi màu anh thích, thì chắc chắn là để tặng cho anh rồi.]

Hạ Nhân cười mà không nói, dùng màu kaki và màu trắng luân phiên tô được một nửa rồi đưa cho Thành Dương.

“Một nửa còn lại anh làm nhé.”

Thành Dương nhận lấy, dựa theo suy nghĩ và cách vẽ của cô, hoàn thành nốt nửa còn lại.

“Hạ Nhân, tôi xong rồi. Cậu thấy sao? Có đạt yêu cầu không? Có cần sửa chữa gì không?”

Khi còn nhỏ anh cũng từng học vẽ, vừa rồi anh đã dốc hết những gì đã học. Chắc là sẽ khiến cô hài lòng thôi?

Anh ta thất thần nghĩ.

Đôi mắt Hạ Nhân cong cong, cô ấy nghiêm túc nhìn chiếc mũ rơm: “Anh vẽ rất tốt, không có chỗ nào cần sửa.”

Thành Dương được cô khen, đôi mắt long lanh ý cười càng rạng rỡ.

Sau đó, hai người cùng nhau bàn bạc, trên cơ sở đã tô màu xong, họ thêm một vài chi tiết trang trí để chiếc mũ trông đặc biệt hơn.

Cuối cùng cũng hoàn thành.

Thành Dương ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Nhân, phát hiện trên mặt cô có chút màu vẽ: “Mặt cậu có chút màu vẽ kìa, ở đây này.”

Chắc là lúc vẽ không cẩn thận bị dính lên, Hạ Nhân nhận lấy khăn giấy anh đưa, chà chà lên mặt. Căn bản là không lau sạch.

Thành Dương chỉ vào vị trí tương tự trên mặt mình: “Vẫn còn ở đây.”

Hạ Nhân lại lau một lúc, làm cho khuôn mặt trắng nõn đều đỏ ửng, nhưng vẫn không lau sạch.

[A a a, chết tôi, Thành Dương sao anh không tự mình giúp cô ấy lau đi!]

[Mặt vợ tôi đều đỏ hết rồi, khăn giấy căn bản không lau sạch được, phải dùng khăn ướt.]

“Cần tôi giúp…”

Thành Dương còn chưa nói xong, Đường Thanh Nhiên đang ngồi cùng bàn đã đưa cho Hạ Nhân một gói khăn ướt.

“Cái này có lẽ có tác dụng, cậu có thể thử xem.”

Hạ Nhân bất ngờ nhìn về phía anh. Đường Thanh Nhiên thì lịch sự gật đầu với cô.

Cô nhận lấy ý tốt của đối phương: “Cảm ơn.”

Bị người khác nhanh hơn một bước, trong lòng Thành Dương có chút bực bội. Anh rất ít khi mang khăn ướt, sao lại không biết chuẩn bị một ít chứ!

[Thôi được, bị người khác nhanh hơn một bước rồi. Thành Dương anh muốn làm tôi tức chết à!]

[Đường Thanh Nhiên dịu dàng thật đấy, tấm lòng cũng tốt nữa.]

Chiếc du thuyền khổng lồ sau khi đi trên biển hơn một tiếng, 3 giờ chiều đã đến địa điểm ghi hình cuối cùng, Đảo Mộng Ảo.

Đây là một hòn đảo nhỏ thuộc quyền quản lý của Hải Thành.

Hòn đảo này tách biệt với thế giới bên ngoài, vì phong cảnh tú lệ, hoa cỏ rực rỡ.

Mỗi khi đến mùa xuân và mùa hè, các loại hoa đẹp không tên nở rộ khắp mọi ngóc ngách trên đảo, thu hút vô số bướm bay lượn.

Sáng sớm, khi mặt trời vừa ló rạng, hòn đảo nhỏ này có thể nhìn thấy cảnh mây mù lượn lờ hùng vĩ, tựa như đang lạc vào chốn tiên cảnh.

Những cảnh đẹp này đã khiến hòn đảo có một cái tên dễ nghe - Đảo Mộng Ảo.

Vì ngư dân tiến vào làm Đảo Mộng Ảo được biết đến, thu hút các nhà đầu tư đến. Những cư dân từng “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” lột xác trở thành những ông chủ ở đây, kinh doanh các dự án cho thuê nhà, khách sạn, nhà hàng, khu vui chơi, công viên trò chơi… thu hút rất nhiều người đến du lịch.

Tổ sản xuất chương trình đã thuê một căn biệt thự view biển xa hoa và mộng ảo cho các khách mời, tổng cộng có ba tầng.

Tầng một có nhà bếp, bể bơi, phòng gym…

Tầng hai và tầng ba là nơi ở của các khách mời, mỗi tầng có bốn phòng ngủ, Tổ sản xuất chương trình đã phân phòng xong.

[Đây là show hẹn hò hoành tráng nhất mà tôi từng xem!]

[Bố cục bối cảnh không tệ, rất có không khí yêu đương, cộng điểm cộng điểm!]

Hành lý của các khách mời đã được Tổ sản xuất chương trình vận chuyển đến sảnh biệt thự từ trước. Hạ Nhân tìm thấy chiếc vali màu bạc của mình trong số hàng chục chiếc vali.

Nhưng nó ở tận bên trong, lúc này không dễ lấy ra. Cô tính toán sẽ đợi mọi người lấy xong rồi quay lại.

Vì vậy cô hỏi nhân viên sau đó quay người đi vào phòng bếp, lấy một ly nước ấm để uống, đang suy tư gì đó thì nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc