Editor: trang bubble
Nhã yến đón gió của Thẩm Họa vì ba vị tiểu thư rơi xuống nước mà kết thúc.
Trở lại Kỳ Lân cư, Mộc Quỳ đã hào hứng bừng bừng kể chuyện hôm nay cho Mộc Cẩn, Hồng Ngọc và Trụy Nhi nghe.
Nói đến lời cuối cùng nhóm ba người nhếch nhác rơi xuống nước, thì ra mới biết là Mộc Quỳ dựa theo dặn dò của biểu tiểu thư len lén đi đập ra một khe hẹp nhỏ trên thuyền nhỏ.
Lại giấu mấy con □□ vào đỉnh đầu thuyền nhỏ chỗ buộc sợi dây thừng, một khi vào thuyền cởi dây thừng ra, □□ có thể giản ra bốn chân, liền sẽ kinh hoảng nhảy ra về phía trước, luôn có vài con □□ lại muốn ăn thịt thiên nga sẽ đi gần gũi ba vị tiểu thư.
Mà ba vị mỹ nhân ăn sung mặc sướng này nơi nào thấy □□ gì đó, vừa xấu xí vừa dính như keo, còn toàn thân mọc bọc mủ, ba người sợ hãi lập tức mặt mày biến sắc, oa oa la hoảng giậm chân.
Lúc này càng dậm chân thuyền sẽ càng chênh vênh, lại thêm với có nước ào vào, cuối cùng ngay cả gã sai vặt chèo thuyền cũng bị lắc lư vào trong nước, chớ nói chi là các vị tiểu thư không biết bơi, toàn bộ là uống no mới được người kéo lên bờ.
Ba nha hoàn nghe đến đó cực kỳ hả giận cười ha ha, chỉ có Hồng Ngọc sau khi cười xong thì lại lo lắng âu sầu hầu hạ cô nương mình.
Vừa rút đi cây trâm trên đầu Thẩm Họa, vừa tiếng buồn bã liên tục, sao Thẩm Họa có thể không biết đây cũng là điềm báo Hồng Ngọc sắp khóc nhè, thuận tay kéo tay áo của nàng hỏi: Em lại làm sao? Trong lòng phiền chuyện gì?
Hồng Ngọc nhìn cô nương mình cười nói tự nhiên trước mắt, đôi mắt chính là ửng hồng chua xót, Ôi, hôm nay chúng ta không được người chào đón ở Hầu phủ, làm sao cuộc sống này có thể sống? Lúc nãy, cô nương cũng không biết thu lại tính tình ở nhã yến nhỏ, đắc tội Tam tiểu thư của phu nhân Hầu phủ, ngộ nhỡ. . . . . .
Ngộ nhỡ sau này bà ấy gây khó dễ cho cô nương khắp nơi thật là làm sao bây giờ?
Thẩm Họa cười cười cắt đứt lời nói của Hồng Ngọc, Ngược lại không cần lo lắng, Mộc Quỳ làm chuyện này cẩn thận, thuyền nhỏ này vốn là để rất lâu không dùng, sẽ không có người phát hiện đầu mối, lại nói ngày mai ta sẽ đi thăm ba vị tỷ tỷ một chút, cố ý đi lấy lòng nhân nhượng họ, được không?
Vừa nãy Hồng Ngọc lo lắng sao Thẩm Họa có thể chưa từng suy nghĩ, lúc nàng mới tới Hầu phủ đã từng muốn rục cổ lại, làm một cô nương thô lỗ không rõ ràng làm cho người ta nhìn.
Chỉ cần ghi nhớ làm việc khiêm tốn khắp nơi, nhưng kế hoạch thường là biến hóa khó lường, tình thế phát triển liên tục, Mặc Lan bị đẩy, Dục Ca trúng độc, chủ tớ họ bị đẩy tới trên đầu sóng ngọn gió, sao cho phép nàng tiếp tục khiêm tốn?
Nếu một mạch tới đã bắt đầu kiêu căng, cũng không cần thu lại ánh sáng sắc sảo nữa, nếu lại tiếp tục ngược lại khiến người ta cảm thấy làm bộ.
Thông thường nhớ kỹ người không phạm ta, ta không phạm người, gặp chuyện nhún nhường ba phần là tốt.
Cho nên nói nhã yến nhỏ hôm nay, Thẩm Họa ước chừng cũng chưa có dùng ra toàn lực khiến ba người xấu mặt, nhất là nếu muốn khiến Tiêu Tam sượng mặt thì nàng có thể làm khó dễ tại chỗ, khéo léo dùng ba đậu nấu nước trà để ba người uống xong lại vạch trần ý định đen tối của bọn họ.
Có điều nàng cũng cảm giác sâu sắc người đang ở Hầu phủ, không muốn trở mặt như thế, chỉ phải miệng bén nhọn chút, cho nên cũng không có hành động thực tế chân chính gì. Chính như tâm tư của Thẩm Họa đại khái có thể lật bài thì sẽ lật bài, những thứ này đều là người và chuyện không quan trọng, nàng định sẽ không ở lại Hầu phủ thêm.
Hồng Ngọc vẫn nhíu lại lông mày mảnh gật đầu một cái, tiếp tục khuyên, Cô nương, sau này lối thoát sẽ dựa cả vào Hầu phủ rồi, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm mới phải, đáng tiếc Hồng Ngọc là một người ăn nói vụng về tâm tư đần, không giúp được cô nương ngài.
Nói xong những lời này nàng cũng đã không kiềm lại được nước mắt.
Thẩm Họa không muốn thấy Hồng Ngọc rơi nước mắt nữa, nhiều sẽ hại mắt, giả vờ cười hì hì đùa với Hồng Ngọc, Nói cũng phải, lối thoát của ta dựa cả vào Hầu phủ, thế lối thoát của em? Không bằng ta làm chủ cho Hồng Ngọc em xem xét binh sĩ tốt gả đi, dù sao vẫn không tiện theo ta khóc lóc sướt mướt cả đời, em cũng biết ta quen mặc nam trang, đừng để có một ngày khiến người ta thấy còn tưởng rằng ta chính là lang quân phụ lòng, chuyên hái hoa đẹp như em đây, lại không biết thương tiếc.
Cô nương đều học những tật xấu ở bên ngoài, lại không đứng đắn rồi. Hồng Ngọc hì hì nín khóc mà cười.
Những lời này vừa vặn để Mộc Quỳ bưng trà vào nghe được, Chuyện này à, vậy không bằng biểu tiểu thư van cầu Thiếu Tướng quân chúng ta, bên cạnh Tướng quân chúng ta có một Cầu tướng quân trẻ tuổi nghe nói thích nhất hoa lê đẫm mưa như Hồng Ngọc tỷ tỷ vậy, cưới về chắc chắn từ đầu thương đến chân.
Hồng Ngọc nghe thì lại kiềm nén đỏ mặt, Nói. . . . . . Nói đều là lời gì, nơi nào ta cũng không đi, chính là cả đời hầu hạ cô nương chúng ta, nếu cô nương ghét bỏ Hồng Ngọc, vậy ta sẽ xuất gia cạo đầu làm ni cô, ở trong phật đường gõ cá niệm kinh cầu phúc cho cô nương.
Được rồi tốt lắm, hồng trần này đâu phải nói cắt là có thể cắt, em chịu rời hồng trần, ta cũng là không muốn em đi. Thẩm Họa hơi cáu liếc mắt, giương phẳng tay áo liền thay Hồng Ngọc lau lau nước mắt trên mặt, Hồng Ngọc lập tức đau lòng đầy mặt, cầm ống tay áo của cô nương chỉ nói chất vải tốt biết bao lại dùng để lau nước mắt.
Thẩm Họa nhìn Hồng Ngọc như vậy mới là bình thường nha, chợt ngó ra ngoài cửa sổ, thấy sắc trời đã tối, theo lý thuyết lúc này Tiểu Kỳ Lân chính là sẽ ồn ào tới đây ngủ chung với nàng rồi, sao hôm nay thật sự không thấy cậu tới đây, hỏi thăm mấy câu, Mộc Cẩn Mộc Quỳ đều nói tối nay tiểu công tử có một số việc phải bận rộn.
Thẩm Họa giật giật khóe miệng, đứa trẻ ba tuổi có thể có chuyện gì, có điều lại không hỏi nhiều, sau khi tắm bôi cao thơm trơn da, đổi bộ áo ngủ mỏng nhẹ, bảo người khác cũng lui ra ngoài đều đi nghỉ ngơi, nàng không để cho bất cứ người nào ở lại gác đêm, ban đêm khát cũng chỉ có vài bước đường rót