Mỹ Nhân Như Họa

Chương 18 - Chương 18

Trước Sau

break
Hoàng thị thấy không khí hòa hoãn, bèn dẫn đầu lấy ra một hộp gấm hoa cỏ mạ vàng đưa cho Thẩm Họa, Đây là lễ ra mắt đưa cho muội muội! Không ngại mở ra nhìn một chút có thích không?

Những lời này nói ra tiếng lòng của những người khác, tỷ muội nào không muốn nhìn một chút thái độ chân chính của phu nhân thế tử.

Nhã yến có thể là làm theo phép, nhưng chuẩn bị hạ lễ ra mắt này có quý trọng hay không thì có thể nhìn thấy một chút, ngay cả ba con mèo thèm ăn cũng được di nương mình dặn dò qua phóng mắt sáng nhìn thật kỹ.

Nếu là cái lấp lánh mù mắt thì thân mật tỷ tỷ mới tới một chút, nếu là cái chất lượng kém thì chỉ lo ăn no bụng uống đủ rồi trở về.

Hiện tại, Hoàng thị coi như là tân nương tử, ở Hầu phủ còn chưa có uy vọng gì, nhưng các di nương cảm thấy lão phu nhân không muốn gặp, phu nhân Hầu phủ lại không dễ nịnh bợ, vị tân nương tử này cũng là thái độ ấm áp.

Sau đó tay đón nhận, hơn nhiều khi yêu cầu, Tam Phòng ăn mặc luôn luôn túng quẫn, ngày đông có thể lấy dùng chút lửa than tốt nhất hay không, thì xem tâm tư các nhà.

Thẩm Họa cung kính không bằng tuân mệnh, nói tiếng cám ơn biểu tẩu, mở hộp ra, bên trong là một cái dây chuyền ngọc bích hoa Tịch Nhan ngọc trắng, lấp lánh sáng chói ở dưới ánh mặt trời, nhìn hết sức quý trọng, trong mắt Thẩm Họa sáng lên, Quà tặng của biểu tẩu quá quý trọng, Thẩm Họa không dám nhận.

Đừng nói Thẩm Họa cảm thấy quý trọng, những người khác cũng kinh ngạc, Hoàng thị xuống vốn liếng này được, một nữ cô nhi ăn nhờ ở đậu mà thôi, nhưng sau khi kinh ngạc lại nghĩ hình như Hoàng thị đối với ai cũng là dáng vẻ vô cùng tốt, có lẽ thương nàng là một người đáng thương đấy.

Nhưng trong phủ này trừ con vợ cả ai không đáng thương, dù sao trong lòng cũng là ghen tỵ thêm hâm mộ hơn, có tiểu tỷ muội Tam Phòng kia chính là chua chát nói thầm Thẩm Họa tốt số, không có máu mủ với Hầu phủ, lại làm người thương.

Bên kia Tiêu Tĩnh Nhu lặng lẽ quạt gió thổi lửa bên tai với Mặc Lan, Ta nhớ được đường tẩu đưa Mặc Lan tỷ tỷ là một cây trâm Thất Bảo Linh Lung ngọc bích thì phải, thật là không đẹp bằng dây chuyền này, ngọc bích này dường như lớn hơn với móng tay, nhìn cũng làm người ta rất vui.

Mặc Lan nhìn chằm chằm bảo thạch này ánh mắt đen tối, dường như giống bị chiếu rọi hiện ra ánh sáng âm u vậy, Tiêu Tĩnh Mẫn hừ lạnh, loại dây chuyền bảo thạch đó giống như người nào mà không có.

Muội muội mới tới trong phủ, cần chút đồ trang sức trang điểm bề ngoài, chờ thêm chút thời gian ta lại bảo người đi làm một số đồ trang sức mới mẻ độc đáo cho muội muội. Nếu muội muội cố ý không nhận, ngược lại đỡ ý tốt của tẩu tẩu.

Thẩm Họa không tiện từ chối nữa, lần nữa cảm tạ Hoàng thị, nhưng trong lòng lại phát sinh một tia than nhẹ, ngọc bích này vừa ra, nên làm sao khiêm tốn xuống.

Trưởng nữ Tiêu Tĩnh Dư cũng bị ra quà tặng, là một bộ Quân Sơn tập hiện nay quý nữ lưu hành phẩm đọc trong kinh, người khác đọc sách thơ Lý Quân Sơn phần lớn là bản sao chép.

Tiêu Tĩnh Dư đưa lại sách vở có Lý Quân Sơn tự tay viết lưu niệm, bọn tỷ muội đều biết trong phòng vị trưởng tỷ này nhiều thứ mới lạ, nhưng đâu có hấp dẫn người như trâm ngọc trai bảo thạch, thoáng nhìn mấy lần lại mong đợi phần dưới.

Lúc này tiểu thư Tiêu Tam cười giương lên môi đỏ mọng, Họa muội muội là người phương nam, thường ngày nên yêu thích uống trà chứ?

Thẩm Họa nghe câu này thì trong lòng biết tới rồi, nhìn một cái lưỡi đỏ vừa mở ra khuấy động cười hỏi thăm nàng, đã cảm thấy thật giống như một con rắn da hoa lè lưỡi ra, muốn mở ra miệng to như chậu máu cắn người, nàng vẫn bình tĩnh cười trả lời: Là có thói quen uống trà.

Vậy hôm nay ta chuẩn bị hạ lễ ra mắt, muội muội sẽ vô cùng thích, mấy ngày trước đây ta với trưởng tỷ đồng ý lời mời đến trong cung tụ hợp nhỏ với Tương Vân công chúa, công chúa ban thưởng một hộp trà mới tiến cống, ta muốn tặng cho muội muội.

Nàng ta không nói hai lời gọi tên nha hoàn mình bảo bưng một ly trà xanh tới đây, đặt ở trước mặt Thẩm Họa, trà xanh này lượn lờ bốc lên hơi nóng quanh quẩn, Tỷ tỷ đây là. . . . . .

Ta muốn chơi một trò chơi với muội muội, nếu muội muội có thể đoán ra là trà gì, ta sẽ tặng cho muội muội.

Các tỷ muội cũng chợt hiểu, thì ra là tiểu thư Tiêu Tam lại bắt đầu gây khó khăn cho người ta, Hoàng thị đang muốn mở miệng giúp đỡ cho Thẩm Họa, việc này nếu không tinh thông nghệ thuật uống trà đâu dễ đoán, đoán không ra chẳng phải là khiến người ta chê cười.

Không ngờ lúc này Thẩm Họa lại lên tiếng được, ngay sau đó cười khanh khách lại nói: Chỉ là nếu Tam tỷ tỷ muốn chơi, cũng phải công bằng chút, nếu muội đoán được, muội muội cũng có một yêu cầu.

Cái gọi là đưa tay không đánh người mặt cười, mặc dù Tiêu Tĩnh Mẫn hơi có vẻ thiếu kiên nhẫn, vẫn đáp lời hỏi: Là yêu cầu gì.

Ở quê nhà của muội muội nếu là khách phương xa tới, vừa vặn còn là mùa hoa sen nở, sẽ mời người phúc tướng tốt nhất trong nhà ngồi thuyền nhỏ đến trong sen ngắt một đài sen lớn nhất, sau khi lấy xuống tự mình cho phép khách ăn, hạt sen có tâm, cái gọi là phúc đến dụng tâm, khắp nơi là phúc.

Tiểu thư Tiêu Tam ha ha cười lạnh, Nếu là tập tục của quê nhà muội muội, nếu muội muội đoán được thật, ta đi hái cái đó cũng không có gì không thể. Vậy thì mời



break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc