Không ai có thể nghi ngờ cậu đã từng trèo rất nhiều thuyền, cho dù là thân phận con ngoài giá thú đáng xấu hổ, cậu vẫn là con trai của Lục thượng tướng, một gia đình có truyền thống nghiêm khắc.
Mối quan hệ hiện tại của cả hai được coi là mối quan hệ thầy trò và họ chưa có kế hoạch công khai trong thời điểm hiện tại.
Điều này khiến cho Hứa Chu thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay, Tống Minh Lễ không phải lúc nào cũng canh cánh về việc công khai mối quan hệ của mình như Giang Hạc Giác, nếu không thì sẽ khó khăn.
Thế còn... kiếm một người nữa thì sao?
Lục Thanh Yến đã vào quân doanh, Lê Thú ở học viện quân sự phía bắc, còn Giang Hạc Giác và Tống Minh Lễ đều học cùng trường, nếu gặp nhau thì sẽ rắc rối.
Trong trường hợp này, tốt hơn hết cậu nên chia tay với Giang Hạc Giác càng sớm càng tốt.
Người đàn ông này quá dính người.
Nghĩ liền làm, cậu đem người hẹn ra gặp mặt.
Thời điểm lần đầu tiên Hứa Chu nhìn thấy Giang Hạc Giác, lúc đó hắn không có như vậy, khuôn mặt hắn lúc đó giống như có người thiếu nợ hắn cả chục triệu.
Lúc đó cậu không cẩn thận chạm vào mu bàn tay của Giang Hạc Giác, ánh mắt đối phương khi đó vô cùng chán ghét và bực bội, Hứa Chu nhớ rất rõ.
Giang Hạc Giác là con trai út của Chủ tịch Hội đồng cầm quyền liên bang, hắn sinh ra đã vượt trội hơn những người khác, có vẻ ngoài lạnh lẽo và tính tình cực kỳ lạnh lùng, từ chối những người tiếp xúc gần với hắn, bất luận là ở trong trường hay ở trong giới thượng lưu hắn đều được mệnh danh là bông hoa xinh đẹp lạnh lẽo.
Nhưng một người nhìn thấy người khác là muốn cách xa ngàn km như vậy, lại ở dưới sự ỉ ôi đeo bám của Hạ Chu, dần dần luân hãm.
Trải qua nửa năm thầm yêu, Giang Hạc Giác bị thiếu niên ép tới mức muốn công khai tình yêu, Hứa Chu lại có chút ghét bỏ.
Giang Hạc Giác ở trên giường căn bản là không nghe lời, vuốt vuốt vài cái đã lập tức móc ra dươиɠ ѵậŧ có kích cỡ lớn kinh người muốn cắm vào bên trong cậu, hắn cũng dỗ dành cậu rất lâu.
Mỹ nhân nhỏ nhíu mày trầm tư, hàm răng không tự giác mà cắn cắn đôi môi tinh xảo, vốn cánh môi đã đầy đặn dính một tầng nước, giờ đây càng trở nên ngon miệng.
Tống Minh Tễ thấy vậy, ánh mắt dần tối đi, giọng nói nhẹ nhàng: “Làm sao vậy?”
Hứa Chu chợt hoàn hồn ngẩng đầu lên, mái tóc trượt xuống hai bên gò má, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ: “Anh trai muốn tổ chức sinh nhật, em đang suy nghĩ, em chuẩn bị quà tặng cho anh ấy, liệu anh ấy có thích hay không….”
Giọng điệu của thiếu niên rụt rẻ, hai đồng tử dưới lông mi run rẩy, đầu ngón tay xanh nhạt vẫn luôn khẩn trương mà túm chặt vạt áo, bộ dạng sợ hãi kinh hoàng mỗi khi nhắc tới Lục Thanh Yến.
Tống Minh Tễ cũng biết được thân phận của Hứa Chu, từ một vài hành động khi sinh hoạt hàng ngày cùng với mỗi lần Hứa Chu nhắc tới ‘anh trai’, từ biểu cảm cũng có thể đoán ra cuộc sống của cậu ở nhà họ Lục không hề tốt.
Thiếu niên xinh đẹp lại đáng thương này cũng dễ dàng làm người ta muốn thương yêu.