Tiếng cười của Tống Minh Tễ như gió xào xạc lướt qua ngọn cây, giọng nói trong trẻo đề nghị: “Nếu cuối tuần này anh có thời gian rảnh, anh sẽ cùng em đi chọn quà, được không?”
Đây là có ý muốn hẹn hò với cậu à.
Thiếu niên gật gật đầu, gò mà trắng như tuyết nổi lên màu ửng đỏ thẹn thùng, lông mi chớp nhẹ, âm thanh mềm mại nói: “Được.”
Sau khi tạm biệt Tống Minh Tễ, Hứa Chu đi qua mấy con đường, quẹo vào một quán cà phê nhỏ trong không gian hẻo lánh.
Mới vừa đi vào đã thấy được thanh niên cao gầy ngồi ở trong góc, da thịt trắng trẻo, ngũ quan tinh xảo, một đôi mắt sáng màu hổ phách, khi ánh mặt trời rơi xuống giống như ánh sáng phản chiếu trên mặt băng, gương mặt lạnh lẽo dường như đều lây nhiễm vầng sáng thần thành, làm người ta vô cớ sinh ra cảm giác nếu nhìn lâu sẽ mạo phạm tới hắn.
Giang Hạc Giác nhìn chằm chằm thiếu niên đi một đường từ ngoài vào trong, cuối cùng ngồi xuống đối diện hắn, mái tóc đen hơi bù xù, khuôn mặt trắng trẻo mỹ lệ cũng không nở nụ cười tươi đẹp giống như lúc trước nữa.
Nhưng dù vậy, tâm trạng Giang Hạc Giác vẫn sung sướиɠ như cũ, đầu ngón tay thon dài gõ nhẹ trên mặt bàn, biểu cảm lười biếng, ánh mắtt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm thiếu niên.
Hứa Chu đi rất nhanh, hiện giờ trời đã là tháng năm, độ ấm cao lên, da thịt trắng tuyết của cậu thấm ra một ít mồ hôi mỏng, khát nước mà liếʍ liếʍ cánh môi, đầu lưỡi hồng nhạt non mềm đầy dụ dỗ.
Con đĩ nhỏ, thật sự rất quyến rũ.
Giang Hạc Giác cảm thấy vô cùng sung sướиɠ, trong suy nghĩ của hắn, đây là tín hiệu tốt của Hứa Chu.
Hai người đã ở bên nhau được hai tháng, hắn biết Hứa Chu nhất định đã không chịu nổi, chuẩn bị đồng ý công khai tình yêu.
Nói ra thì, thiếu gia lớn nhà họ Giang như hắn đời này cũng chưa từng hèn mọn đến như vậy, mối tình đầu của hắn là cậu, nụ hôn đầu tiên của hắn là cậu, nhưng nhiều lần yêu cầu công khai còn bị từ chối, làm như Giang Hạc Giác hắn là thứ đồ vật nào đó không xứng đáng được đặt trên mặt bàn!
Đừng có không biết tốt xấu….
Quả nhiên thiếu niên từ chối thực đơn của người phục vụ, quay đầu lại nhìn Giang Hạc Giác mở miệng, “Lần này em có một chuyện rất quan trọng muốn nói cho anh.”
Nói xong, cánh môi đỏ bừng lại nở một nụ cười lần nữa, ngũ quan Hứa Chu xinh đẹp, có chút thiên về vẻ đẹp ấm áp ngoan ngoãn, vốn nên là một diện mạo nhu nhược nhưng đuôi mắt lại xếch lên một chút, độ cong vừa đủ gãi đúng chỗ ngứa, vừa trong sáng lại vừa da^ʍ đãиɠ, quyến rũ lòng người.
Giang Hạc Giác nhìn cậu, đáy mắt đong đầy ý cười, môi mỏng nhấp nhẹ.
Nhưng lời cậu nói ra lại làm nụ cười bên môi của thanh niên cứng lại.
Cậu nói: “Chúng ta chia tay đi.”
Trong nháy mắt, không khí dường như bị đình trệ, thân thể Giang Hạc Giác cứng đờ, trái tim như thể bị dao cứa.
Hắn còn chưa kịp nói chuyện, ly cà phê trong tay đã không chịu nổi lửa giận, bị hắn bóp nát!
Gương mặt Giang Hạc Giác không có cảm xúc, đôi mắt lạnh lẽo như loài rắn độc, ánh nhìn sâu thẳm, chăm chú dán vào người thiếu niên.