Tất cả nhân vật có tiếng trong Liên Bang đều có mặt ở đây, tất cả những người tài giỏi đều tụ tập ở một chỗ, ưu nhã nói chuyện với nhau về những điều mà Hứa Chu không thể hiểu được, bọn họ đứng cùng nhau trong những bộ trang phục lộng lẫy nhất, chói sáng hơn cả những chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà.
Lục Thanh Yến ăn mặc quân phục thẳng tắp, trên vai và ngực toàn huân chương vinh quang, đứng ở giữa đám người, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười, điềm tĩnh, nổi bật giữa đám đông, được bao quanh bởi rất nhiều người.
Mà chính mình lại giống như một con chuột cống, không ai nhìn đến.
Cho dù nhìn thấy, họ cũng chỉ nhìn cậu với ánh mắt khinh thường lẫn chế giễu.
Trong lòng Hứa Chu cảm thấy khó chịu như bị mèo cào vào lòng vậy, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm bóng lưng của Lục Thanh Yến, ghen ghét đến phát điên!
Hai người họ đều là con của Lục gia, một người cao quý như trăng sáng trên trời, một người thấp hèn như bùn đất.
Dựa vào cái gì?
Lục Thanh Yến bất quá cũng chỉ là lợi dụng thân phận của mình, sinh ra trong hành tinh giàu có hàng đầu, hắn hưởng thụ hết tất cả ưu thế, loại người như vậy dựa vào cái gì mà được nâng niu trong lòng bàn tay? Bất quá cũng chỉ là dựa trên tài chính và kinh nghiệm hư danh mà thôi!
Hứa Chu kìm nén thân thể run rẩy, cậu được nuông chiều ở đây trong một tháng, nhớ lại lúc bản thân ở hành tinh rác sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu!
Bọn họ đều là cùng một dòng máu của Lục gia, dựa vào cái gì?
Hứa Chu không hề khao khát cái gọi là tình thân, nhưng khi nhìn đến cha Lục tự hào khoe khoang về Lục Thanh Yến với mọi người, những đầu ngón tay trắng xanh đang siết chặt của cậu, lặng lẽ buông ra …
Cậu đem Lục Thanh Yến lừa lên trên lầu, vừa bước vào liền mềm nhũn thân mình ngã vào vòng tay của người đàn ông.
Thiếu niên ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ mọng mềm mại hôn lên cằm, yết hầu và mũi của người đàn ông một cách bừa bãi, ép ra vài tiếng rêи ɾỉ háo hức.
"Phát dâm cũng phải coi lại thời điểm." Lông mày Lục Thanh Yến cau lại, ngữ khí không kiên nhẫn, dùng lòng bàn tay to nhéo nhéo cái eo thon nhỏ mềm mại của Hứa Chu.
"Anh trai, ở lại với em đi mà..."
Hứa Chu bị đẩy ra cũng không hề khó chịu, thời điểm hiện giờ đang ra sao cậu biết chứ.
Lục Thanh Yến cứng.
Cậu biết hắn đối với mình có du͙© vọиɠ.
Cậu phải nắm bắt lấy cơ hội này.
Cánh tay thon dài trắng nõn của câụ giơ lên, ôm lấy cổ của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại không ngừng cọ cọ vào người hắn.
Giọng nói thiếu niên nhẹ nhàng nói: “Hôm nay trông anh trai thật đẹp…”
Tấm vải đen phẳng phiu bao bọc lấy thân hình cao lớn hoàn mỹ của Lục Thanh Yến, dường như mỗi một chỗ đều có chuyên gia chăm sóc tận tình. Tay áo trên vai đều đeo những phụ kiện và huy chương bằng kim loại lạnh lẽo, thời điểm Hứa Chu áp má vào đó, cộm đến đáng sợ.
Ngẩng đầu lên, cậu nhìn thấy chiếc huy chương danh dự mà Lục Thanh Yến đã giành được trong cuộc thi.
Đồ vật chói mắt.