Đầu ngón tay thô ráp vẫn như cũ xoa bóp âm đế vốn đã căng cứng, đột nhiên, đầu ngón tay dùng lực ấn mạnh, như muốn bóp nát viên anh đào đầy đặn!
"Ahhh! Đau quá! Anh trai, em sai rồi… em biết sai rồi mà..."
Hứa Chu khóc không thành tiếng nói những ra điều vô nghĩa, cơ thể co giật vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đôi mắt hơi trợn lên, ngay cả tiếng khóc cũng mang theo giọng điệu chật vật và xấu hổ.
“Ngay cả tiếng khóc cũng dâm như vậy.”
Lục Thanh Yến không kiên nhẫn giơ tay lên, bịt miệng và mũi của thiếu niên, đè nén tiếng rêи ɾỉ ngọt ngào của cậu.
"Muốn tất cả người hầu chứng kiến em dụ dỗ anh trai mình sao?"
Hứa Chu hô hấp khó khăn, hơi thở xung quanh tràn ngập mùi dâm thủy ngọt ngào.
Thiếu niên với đôi mắt mông lung nhìn chằm chằm người đàn ông, lông mi đen dài và ướt, giống như một con mèo bị bắt nạt.
Hứa Chu thở hổn hển, thè cái lưỡi mềm mại ra liếʍ lòng bàn tay Lục Thanh Yến một cách nịnh nọt.
Mềm mại, ngoan ngoãn lại xinh đẹp.
Ánh mắt người đàn ông tối sầm, hơi mím môi: "Nếm thử mùi vị của em?."
Hứa Chu nếm được vị ngọt.
Sau đêm đó, một đám người hầu trong nhà đều được thay đổi.
Tất cả người hầu mới đều cung kính mang theo thái độ làm việc khiến Hứa Chu vô cùng hài lòng.
Tuy rằng ŧıểυ huyệt của cậu vẫn còn nóng bỏng đau đớn, nhưng cậu không hề hối hận.
Muốn đạt được điều gì thì phải trả giá.
Vì vậy, mỗi lần Lục Thanh Yến trở về, thiếu niên đều rất chủ động, thậm chí còn nịnh nọt, giống như một chú cún chờ đợi chủ nhân trở về.
"Cái đuôi vẫy thật vui vẻ." Lục Thanh Yến mỉa mai.
Hứa Chu nhất thời cảm thấy xấu hổ, cậu đã sống ở hành tinh rác được 16 năm, tư duy người nghèo trong xương cốt vẫn không được xóa bỏ.
Cậu rõ ràng chẳng có gì, nhưng lại luôn rất bướng bỉnh, hoang tưởng và thiếu hiểu biết, muốn kiếm lợi nhuận nhưng lại có lòng tự trọng cao hơn bất kỳ ai khác.
Cậu mỏng manh đến mức ngay cả kỹ năng diễn xuất bền bỉ của cậu cũng khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Một thân thể mâu thuẫn.
Lục Thanh Yến: “Ngu ngốc.”
Khóe mắt quét đến đôi mắt có chút ẩm ướt của thiếu niên, hàng mi dài đen nhánh run rẩy, chóp mũi hồng hồng, đôi môi đỏ mọng bị cắn đến trắng bệch.
Ngu ngốc lại xinh đẹp.
Miệng Lục Thanh Yến quá độc, Hứa Chu ghét những người như vậy.
Nhưng may mắn thay, hắn ta rất ít khi về nhà, mỗi tháng cậu chỉ gặp hắn bốn năm lần, quản gia nói, gần đây tần suất về nhà của hắn mới ngày càng thường xuyên, hắn bận học, lúc trước mỗi tháng cũng không về một lần.
Hứa Chu giờ đây có thể sống cuộc sống yên ổn trong ngôi nhà này và những người hầu đều khá nghe lời cậu sau khi bị Lục Thanh Yến cảnh cáo.
Dựa vào có người chống lưng, thiếu niên dần dần trở nên kiêu ngạo và không còn rụt rè như trước nữa.
Cậu thậm chí đã quen với thân phận thiếu gia nhà họ Lục, tính cách nghịch ngợm trẻ con và được nuông chiều của cậu đã sớm hình thành theo thói.
Chẳng mấy chốc, mọi chuyện lại bị phá vỡ.
Lục Thanh Yến đã giành chức vô địch trong kỳ thi cơ giáp toàn quốc, và ngay cả những đàn anh sắp tốt nghiệp cũng không thể vận hành nó một cách suôn sẻ như hắn.
Cha Lục vui mừng khôn xiết khi nghe được điều này và tổ chức một bữa tiệc mừng hoành tráng cho Lục Thanh Yến.