“Không cho phép khóc.”
Tiếng nói của người đàn ông khàn khàn vô cùng đáng sợ, dường như bị lửa thiêu đốt, lại kiềm chế du͙© vọиɠ ác độc muốn cắn nuốt người trong ngực, “Không cho phép chia tay.”
Nói xong, hắn mặc kệ Hứa Chu đáp lại hay không, bàn tay cực nóng của hắn lau đi dòng nước dâm nóng bỏng tanh ngọt trên huyệt nhỏ mềm mại, bàn tay dính đầy chất lỏng, ngón tay thon dài cầm con cặ© thô cứng của chính mình, nhanh chóng thủ dâm.
Giang Hạc Giác vùi đầu vào giữa cổ đang toả ra mùi hương trong trẻo của thiếu niên, hít một hơi thật sâu hương thơm của cậu, dung tợn cắn lên vành tai mượt mà của cậu, đầu lưỡi liếʍ láp, “Nói lời chia tay chính là em, khóc lóc cũng là em, tất cả oan ức em đã chiếm hết rồi đúng không?”
Nghe xong lời này, Hứa Chu lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra --------- này xem như thoát nạn.
“Đừng làm bây giờ, em sợ hãi……. Đợi chúng ta chính thức thuộc về nhau đã, có được không?”
Hứa Chu vươn cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, chủ động vòng lên cổ Giang Hạc Giác, thanh âm mềm ngọt: “Chờ chúng ta kết hôn, em sẽ dành đêm đầu tiên cho chồng.”
Nói xong, thiếu niên ngửa đầu, cánh môi đỏ bừng đầy đặn hôn xuống yết hầu của Giang Hạc Giác, môi thịt mềm mại.
Đôi mắt ngập nước cong lên, mỹ nhân nhỏ cười thẹn thùng, có ý muốn lấy lòng, giống như một chú mèo con sợ hãi bị vứt bỏ, đôi mắt hồng hồng, tựa như giây tiếp theo sẽ bật khóc thành tiếng.
Giang Hạc Giác đã bị bộ dạng đáng thương này của cậu lung lay tâm trí, hắn chìm đằm trong khung cảnh ấm áp này, cúi đầu hôn lên cánh môi Hứa Chu.
Hắn tuyệt đối không bao giờ nghi ngờ tình cảm của Hứa Chu, rốt cuộc thì trước đó Hứa Chu cũng đã theo đuổi hắn suốt nửa năm.
Trừ bỏ sự chân thành nhiệt tình và yêu thích, hắn không thể nghĩ đến nguyên nhân mà cậu lại chọn chia tay.
Hàng mi dài của Hứa Chu rũ xuống, như có lệ mà đáp lại nụ hôn của Giang Hạc Giác, thanh âm mềm mại than nhẹ, ánh mắt dần dần mờ đi, khoé môi cong lên.
Lòng hư vinh vào thời khắc này đã được thỏa mãn đầy đủ.
Cậu có ham muốn được xem những đứa con của trời này bị du͙© vọиɠ thiêu đốt đỏ cả hai mắt.
dươиɠ ѵậŧ xấu xí kia cứng đến đáng sợ, quy đầu to lớn rỉ nước, hận không thể cᏂị©Ꮒ nát cậu, nhưng lại cố nén lửa tình, áp chế du͙© vọиɠ thân thể, sợ dọa tới cậu.
Rõ ràng con cặ© đã nhịn sắp phát nổ nhưng sau cùng lại bởi vì thương tiếc thiên vị cậu nên lựa chọn chịu đựng.
Mồ hôi đầm đìa, gân xanh trên thái dương giật giật, thở dốc nặng nề như một con dã thú đòi khát, ngay cả tiếng nói lạnh nhạt ngày thường cũng trở nên khàn khàn như viên đá thô cứng.
Trò hề.
Quả thực là một trò hề.
Hàng mi dài của Hứa Chu dính nước mắt nhưng trong đáy mắt lại tràn đầy sự khinh thường, lười nhác lại sung sướиɠ, giống như một con mèo kiêu ngạo lại tự phụ.
Thế này mà được coi là đứa con của trời?
Tất cả đều là mấy con chó động dục.