Mỹ Nhân Mềm Mại Và Ba Vị Ca Ca Của Nàng

Chương 29

Trước Sau

break
“Sau đó chiến sự nổ ra, phụ mẫu đều phải ra ngoài, trong nhà không còn ai, nên không tiện để nam nhân lạ bước vào phủ…”

Tạ Thúc Nam lấy làm lạ:

“Vậy sao không mời nữ tiên sinh? Nhà ngoại ta còn mời tới hai người lận.”

Vừa nghe đến đó, mặt Vân Đại càng cúi thấp hơn, lúng túng đáp:

“Nữ tiên sinh thì khó mời, mà phí cũng cao…”

Tạ Thúc Nam còn định nói gì thêm thì bị Tạ Trọng Tuyên nhét một miếng điểm tâm vào miệng:

“Lo mà ăn đi, hỏi lắm thế làm gì.”

Kiều thị nhìn hai đứa con trai, rồi quay sang an ủi Vân Đại:

“Tam ca ca ngươi cái gì cũng tốt, chỉ mỗi cái miệng là nhiều chuyện, không biết giống ai nữa. Ngươi đừng để ý đến nó làm gì.”


Vân Đại nhìn dáng vẻ Tạ Thúc Nam miệng phồng căng vì bị nhét đầy đồ ăn, suýt nữa thì bật cười, cố nhịn lại, chỉ nhẹ nhàng nói:

“Tam ca ca thật hoạt bát.”

“Đúng thế, Quốc Công gia vẫn hay bảo nó hoạt bát đến mức chẳng khác nào một con khỉ con.” Kiều thị cười đáp, rồi nét cười dần dịu xuống, nghiêm giọng nói với Vân Đại:

“Đứa bé ngoan, ngươi có muốn học chữ không? Nếu có lòng, thì đi cùng Tam Lang đến phủ Văn Khánh bá học.”

Văn Khánh bá chính là tước hiệu hoàng thượng ban cho Kiều Thái phó khi xưa, đương kim bá gia là phụ thân của Kiều thị.

Vân Đại nghe vậy, mắt trợn to đầy ngạc nhiên, gương mặt non nớt lộ rõ niềm vui mừng không kìm nén được:

“Ta thật sự có thể sao?”

“Dĩ nhiên là có thể! Chuyện nhỏ thôi.” Kiều thị mỉm cười gật đầu, “Vậy quyết định vậy đi. Chờ ngươi hết đại tang, sẽ cùng Tam Lang đến phủ bá gia học chữ.” Rồi quay sang dặn Tạ Thúc Nam:

“Tam Lang, con phải chăm sóc muội muội cho tốt.”

“Đọc sách có gì vui đâu, chán muốn chết.” Tạ Thúc Nam chun mũi, nhưng rồi cũng nói:

“Bất quá nếu nàng muốn đi, thì ta sẽ che chở nàng.”

Kiều thị cong mắt cười, gắp cho Tạ Thúc Nam một cái bánh bao tàu hũ ky:

“Như vậy mới đúng là dáng vẻ một ca ca chứ.”

Sau khi dùng xong bữa sáng, Tạ Trọng Tuyên và Tạ Thúc Nam rời đi trước. Kiều thị giữ Vân Đại lại trò chuyện thêm một lát.

“Ta tính toán rồi, chờ thêm ba tháng nữa, ngươi cũng mãn trăm ngày. Khi ấy xuân sang hoa nở, vừa vặn tổ chức một buổi tiệc xuân.”

Vân Đại ngơ ngác:

“Tiệc xuân?”

Kiều thị dùng hai ngón tay nâng nhẹ nắp lư hương pháp lang, đặt một viên hoàn thơm làm từ vân mẫu vào chiếc phiến hỏa, nhẹ giọng nói:

“Chính là tụ họp lại cùng ngắm hoa, thưởng trà, rồi chơi vài trò nhỏ như đấu thảo hay ném thẻ vào bình rượu. Khi đó, nữ quyến các phủ ở Lũng Tây đều sẽ tới dự. Cũng là dịp để họ biết đến sự hiện diện của ngươi.”

Sắc mặt Vân Đại khẽ cứng lại.

Nữ quyến các phủ? Chẳng phải đều là những phu nhân tiểu thư nhà quan lớn? Nàng phải đối mặt với nhiều người như thế, còn phải ứng đối giao tiếp?

Kiều thị thấy nàng có phần căng thẳng, liền buông lư hương, dịu giọng trấn an:

“Đừng sợ, chỉ là một buổi yến tiệc nho nhỏ thôi. Về sau còn nhiều buổi yến lớn nhỏ như vậy nữa, dần rồi cũng quen.”

Vân Đại cố gắng giữ bình tĩnh, khẽ gật đầu.

Sau đó chuyển sang chuyện nhẹ nhàng hơn, nàng nhắc đến hai rương lễ vật mà Tấn Quốc Công đã gửi đến Thẩm phủ trước đó. Nàng từng mở ra xem qua: một rương là vải vóc gấm lụa quý giá, rương còn lại đầy ắp vàng bạc châu báu.

“Phu nhân và Quốc Công gia đã chịu cưu mang ta, cho ta một chỗ nương thân, với ta đã là ân nghĩa lớn lao rồi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc