Mỹ Nhân Mềm Mại Và Ba Vị Ca Ca Của Nàng

Chương 28

Trước Sau

break
Hổ Phách tuy không rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng cũng biết cô nương vẫn còn dè dặt, nghĩ chắc vì mới chân ướt chân ráo vào phủ, chưa quen nên cũng là chuyện thường. Nàng khẽ khuyên:

“Phu nhân xưa nay ngủ đến tận giờ Thìn mới dậy, có khi hầu hạ Quốc Công gia xong còn nằm thêm một lát. Nên cô nương không cần dậy quá sớm làm gì.”

Vân Đại khẽ “a” một tiếng, lúng túng nói:

“Vậy… ta, ta…”

Hổ Phách mỉm cười:

“Nếu cô nương đã tỉnh, vậy để nô tỳ mang nước rửa mặt, rồi cùng Thúy Liễu xuống bếp lấy điểm tâm. Dùng xong bữa, đến thỉnh an cũng không muộn đâu.”

Vân Đại nhẹ nhõm hẳn, khẽ nói:

“Vậy làm phiền Hổ Phách tỷ tỷ.”

...

Dùng xong điểm tâm, ánh nắng đã tràn ngập khắp nơi, hương mai ngoài cửa sổ thoảng đưa nhè nhẹ. Vân Đại nhàn rỗi không có việc gì, liền tựa cửa sổ, ngẩn người nhìn những đóa mai đang nở.

Tới khi Hổ Phách vén rèm bước vào, báo rằng phu nhân đã thức dậy, nàng lập tức nhảy khỏi sập, chỉnh lại y phục, theo Hổ Phách đi đến thỉnh an.

Phía bên Kiều thị, vừa rửa mặt chải tóc xong thì nha hoàn vào báo:

“Thẩm cô nương ở Thanh Hạ Hiên tới thỉnh an.”

“Sớm vậy sao?” Kiều thị vừa cài một cây trâm ngọc khắc vân lên búi tóc đen nhánh, vừa dịu giọng bảo:

“Mau mời người vào.”

Vân Đại nhanh chóng bước vào nội thất, thấy Kiều thị thì lập tức khom người hành lễ, cung kính nói:

“Vân Đại thỉnh an phu nhân, chúc phu nhân vạn sự cát tường.”


“Đứa bé ngoan, sớm như vậy đã qua đây, thật là vất vả cho ngươi rồi.” Kiều thị rời khỏi bàn trang điểm, tiến lại nắm lấy tay Vân Đại, thân thiết dắt nàng cùng ngồi xuống bên mép sập. “Đêm qua ngủ có ngon không?”

Vân Đại nhẹ giọng đáp: “Làm phiền phu nhân quan tâm, đêm qua ta ngủ rất tốt ạ.”

Kiều thị liếc thấy mí mắt nàng hơi sưng, trong lòng khẽ thở dài, nhưng ngoài mặt vẫn không nói gì, chỉ dịu dàng hỏi tiếp: “Ngươi đã dùng bữa sáng chưa?”

“Dạ rồi ạ.”

“Vậy thì ngồi lại ăn thêm với ta một chút. Ngươi gầy quá, vẫn nên ăn nhiều một chút thì hơn.”

Vân Đại biết Kiều thị có lòng tốt, trong lòng cũng muốn thân cận với phu nhân hơn, bèn ngoan ngoãn gật đầu đáp lời.

Chẳng mấy chốc, đám nha hoàn lần lượt bưng điểm tâm vào, bày kín cả một bàn.

Nhị gia Tạ Trọng Tuyên và Tam gia Tạ Thúc Nam cũng tới Đức viện thỉnh an Kiều thị.

Vân Đại hành lễ chào hai người, trong lòng không khỏi thắc mắc — sao lại không thấy Thế tử gia?

Như nhận ra sự ngờ vực trong mắt nàng, Kiều thị liền giải thích:

“Đại ca ngươi tới sớm hơn ngươi một bước, mỗi sáng đều đến cửa phòng ta chào hỏi, rồi theo Quốc Công gia cùng ra ngoài. Hiện giờ huynh ấy đang làm việc trong quân doanh ở Lũng Tây, đi theo Quốc Công gia học hỏi quân vụ, sáng đi tối về, là người bận rộn thứ hai trong phủ.

Chờ sang xuân, Nhị Lang cũng phải tới quận học đọc sách. Còn Tam Lang tuổi còn nhỏ, chưa đủ tuổi vào quận học, nên hiện vẫn ở nhà mẹ đẻ ta học chữ, cùng các anh em họ học chung.”

Nói tới đây, Kiều thị quay sang nhìn Vân Đại:

“Đứa bé ngoan, ở nhà ngươi từng học qua sách vở gì chưa?”

Vân Đại lúc đầu gật đầu, rồi lại lắc đầu:

“Ban đầu là ca ca dạy ta học chữ. Nhưng sau này ca ca nhập ngũ, không còn thời gian dạy nữa. Phụ thân vốn định tìm tiên sinh cho ta…”

Thấy nàng bỏ lửng giữa chừng, Tạ Thúc Nam liền hỏi tiếp:

“Sau đó thì sao? Không tìm được người phù hợp à?”

Vân Đại cắn môi, nhỏ giọng đáp:

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc