Giọng phu nhân nhẹ nhàng êm ái, đôi tay nắm lấy tay nàng vừa mềm mại vừa ấm áp.
Vân Đại chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn vị quốc công phu nhân trước mặt – trẻ trung, xinh đẹp hơn nàng tưởng tượng, lại dịu dàng và bao dung đến lạ. Như thể vừa uống một bát nước gừng ngọt ngào, ấm áp tràn khắp người, khiến lòng nàng dần dịu lại.
Nàng âm thầm quan sát Kiều thị, mà Kiều thị cũng đang chăm chú nhìn cô bé nhỏ đứng trước mặt mình.
Đứa nhỏ này nói là chín tuổi, nhưng từ vóc dáng đến gương mặt, lại trông còn nhỏ hơn cả tuổi thật. Đầu nhỏ, người gầy, tay chân mảnh khảnh, tóc có phần khô vàng, làn da trắng bệch, không được hồng hào khỏe mạnh. Khuôn mặt nhỏ thoạt nhìn rất bình thường, chỉ có thể xem là thanh tú, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy ngũ quan nàng thật ra vô cùng tinh xảo.
Đặc biệt là đôi mắt kia – trong trẻo, đen láy, đuôi mắt cong cong rũ xuống. Khi không cười thì toát lên vẻ ngây thơ vô tội, mà khi cười rộ lên lại càng thêm phần trong sáng, dịu dàng đáng yêu.
Kiều thị càng nhìn càng thấy thuận mắt, càng nhìn càng yêu thích. Bà cầm tay nàng, dịu dàng nói:
“Về sau ta gọi con là Vân Đại, được không?”
Vân Đại gật đầu, ngoan ngoãn đáp:
“Con nghe theo phu nhân.”
Ý cười nơi khóe môi Kiều thị càng thêm sâu:
“Đúng là một đứa trẻ ngoan.”
Thấy hai người đã thân thiết phần nào, quốc công gia khẽ vẫy tay với Vân Đại:
“Vân Đại, lại đây, ta đưa con làm quen với các ca ca của mình.”
Vân Đại ngẩng đầu nhìn theo hướng người gọi, chỉ thấy sau lưng quốc công gia, không biết từ lúc nào đã có thêm ba thiếu niên vận y phục lộng lẫy đang đứng đó.
Ba người tuổi tác khác nhau, vóc dáng cũng không đồng đều, nhưng đứng cạnh nhau lại rất cân đối, hài hòa từ cao đến thấp.
Vân Đại bước đến bên cạnh Tấn quốc công, ông liền chỉ từng người mà giới thiệu:
“Người này là đại ca con – Bá Tấn, mấy hôm trước con đã gặp qua. Đây là Nhị Lang, tên gọi Trọng Tuyên, mới qua sinh nhật mười ba tuổi vào tháng Chạp vừa rồi. Còn đây là Tam Lang, tên gọi Thúc Nam, lớn hơn con hai tuổi, sinh vào tháng Mười.”
Vân Đại tò mò đưa mắt lần lượt nhìn từng người một.
Thế tử Tạ Bá Tấn dường như đặc biệt ưa chuộng y phục sẫm màu. Hôm nay chàng mặc áo bông gấm màu tím đậm thêu văn cỏ, khuôn mặt tuấn tú vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt và kiêu ngạo như lần đầu nàng gặp.
Nhị Lang – Tạ Trọng Tuyên – lại khoác một chiếc áo gấm xanh nhạt như tuyết, tóc đen búi cao, ngũ quan cực kỳ giống Kiều thị. Chàng có làn da trắng trẻo, môi đỏ răng trắng, mặt mày như họa, đặc biệt là đôi mắt đào hoa như ẩn chứa tình ý, thoáng nhìn đã thấy ấm áp như gió xuân phảng phất, khiến người khác dễ sinh thiện cảm.
So với Thế tử luôn giữ vẻ lạnh lùng khó đoán, Vân Đại theo bản năng cảm thấy vị nhị ca này dễ gần hơn nhiều. Có điều nàng vẫn không khỏi băn khoăn: giữa trời mùa đông giá rét như vậy, vì sao nhị ca lại còn cầm theo cây quạt trên tay?
Mang theo nghi hoặc đó, ánh mắt nàng dời về phía Tam Lang – Tạ Thúc Nam.
Chàng là người gần tuổi nàng nhất, nhưng đã cao hơn nàng gần cả cái đầu. Mặc một chiếc áo choàng màu son mới tinh, đầu đội kim quan, đôi mắt đen nhánh sáng rực, linh động mà tinh quái. Ngay từ lúc nhìn thấy Vân Đại, chàng đã không ngừng đánh giá nàng từ đầu đến chân.