Đang miên man suy nghĩ, chiếc kiệu cuối cùng cũng dừng lại.
“Cô nương, đã tới hậu viện rồi.” – Bà Dương khẽ thưa, rồi vươn tay đỡ Vân Đại xuống kiệu.
Vân Đại vừa đứng vững, liền âm thầm quan sát bốn phía, lại thấy từ sau một cửa thuỳ hoa bước ra hai thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, ăn vận lộng lẫy.
Mới nhìn qua, Vân Đại còn tưởng đó là tiểu thư nhà ai trong phủ. Nhưng khi hai người kia cất tiếng chào hỏi, nàng mới biết thì ra đó là hai đại nha hoàn thân cận bên cạnh quốc công phu nhân, được phái ra đón nàng vào phủ.
“Chả trách nhà quyền quý lại khiến người ta choáng ngợp như vậy. Nô tỳ mà còn khí độ thế kia, ăn mặc trang điểm còn hơn cả tiểu thư nhà giàu ngoài phủ nữa.” – Bà vú ghé sát tai Vân Đại, khe khẽ nói nhỏ.
Trong lòng Vân Đại không khỏi dao động, nhưng nàng cố giữ bình tĩnh. Cúi đầu nhìn lại y phục trên người mình, lại ngẩng lên nhìn hai nha hoàn kia – gấm vóc lụa là, từng đường kim mũi chỉ đều tinh xảo vô cùng. Còn nàng, có lẽ chẳng nổi mấy món ra hồn.
“Cô nương theo bọn nô tỳ đi thôi.” – Nha hoàn mặc áo bông màu huyền cầm mỉm cười nói – “Nửa chén trà trước, quốc công gia đã cùng ba vị tiểu gia trở về phủ, giờ đang ở trong viện của phu nhân cả đấy.”
Vân Đại sững người, giọng cũng lắp bắp:
“Đều… đều có mặt sao?”
Nàng biết quốc công gia và phu nhân có tổng cộng ba người con trai. Thế tử thì nàng đã từng gặp qua, nhưng hai vị còn lại tính tình ra sao, nàng hoàn toàn không rõ. Chỉ nghĩ đến việc lát nữa sẽ phải đối mặt với từng ấy người, tim nàng càng thêm rối loạn.
Thấy sắc mặt nàng thoáng hoảng hốt, nha hoàn áo huyền cầm nhẹ nhàng trấn an:
“Quốc công gia đích thân đưa các vị tiểu gia đến gặp ngài. Người nói, muội muội sắp nhập phủ, làm huynh trưởng thì phải tự mình ra đón mới đúng lễ.”
Vân Đại biết nàng ta đang cố xoa dịu mình, trong lòng thầm cảm kích, bèn khẽ mỉm cười.
Nàng bước theo sau hai đại nha hoàn, men theo hành lang dài, rồi qua mấy lớp cửa, đi ngang qua núi giả, đá xanh lởm chởm, lan can chạm khắc ngọc thạch tinh xảo. Tuy đang là mùa đông, tuyết phủ trắng xóa, cây cối khô héo, kỳ hoa dị thảo cũng tàn lụi, song vẫn có một nét u tĩnh thanh nhã rất riêng.
Ước chừng đi mất nửa khắc, cuối cùng cũng đến được viện của chủ mẫu Kiều thị – Vi Đức Viện.
“Tới rồi, Thẩm cô nương đến rồi!” – Nha hoàn đứng trước cổng viện hớn hở gọi vào.
Nhìn thấy trong sân, ai nấy đều quay lại nhìn mình, Vân Đại bất giác đứng thẳng người, lòng thì không ngừng nhẩm: Đừng căng thẳng, phải giữ bình tĩnh.
Hai bên nha hoàn vén rèm cửa, Vân Đại bước vào trong phòng. Vừa mới vào, nàng liền nhìn thấy một nam nhân mặc thường phục – chính là quốc công gia – cùng một vị phụ nhân dung mạo đoan trang, khí chất ung dung, đang bước đến đón mình.
Vân Đại lập tức dừng chân, theo bản năng khụy gối hành lễ:
“Quốc công gia vạn phúc…”
Dừng lại một chút, nàng ngước nhìn người phụ nữ quý phái bên cạnh, nghĩ thầm: Đây hẳn là quốc công phu nhân Kiều thị rồi. Vì thế nàng càng cung kính hơn:
“Phu nhân vạn phúc.”
Quốc công gia vẫn ôn hòa như trước, gật đầu với nàng. Còn Kiều thị thì bước lên trước hai bước, đích thân đưa tay đỡ nàng dậy: