Mỹ Nhân Mềm Mại Và Ba Vị Ca Ca Của Nàng

Chương 10

Trước Sau

break
Thấy vẻ hoảng hốt hiện rõ trên mặt nàng, Tạ Bá Tấn khẽ vén lại chiếc trâm hồ điệp cài trên búi tóc nàng, giọng nói vẫn điềm đạm, không mang theo chút cảm xúc:

“Nhưng ngươi yên tâm, mưu tính của tộc thúc ngươi ta đã nắm rõ, sẽ không để hắn đưa ngươi đi đâu.”

Tấn Quốc Công và Thẩm Phú An chỉ trò chuyện chừng nửa tuần trà thì cùng nhau đến hậu viện dâng hương.

Sau khi thắp hương xong, phụ tử Tấn Quốc Công cũng chuẩn bị cáo từ.

Vân Đại đứng từ xa nhìn thấy Thẩm Phú An tươi cười tiễn Tấn Quốc Công ra tận cửa, miệng không ngớt “Quốc công gia” gọi đến ngọt xớt, thân thiết khác thường, trong lòng nàng bỗng thấy bất an.

Quốc công gia và tộc thúc nàng đã nói những gì mà đột nhiên trở nên thân thiết đến vậy? Chẳng lẽ người cũng bị những lời hoa mỹ giả tạo của Thẩm Phú An mê hoặc rồi?

Đang trong lúc thấp thỏm, nàng chợt cảm thấy một ánh mắt lạnh lẽo đang dừng lại trên người mình.

Vân Đại theo bản năng ngẩng đầu lên, liền chạm phải đôi mắt đen trầm tĩnh như mặt hồ mùa đông của Tạ Bá Tấn.

Hắn chỉ lặng lẽ nhìn nàng, rất khẽ – đến mức gần như không nhận ra – khẽ gật đầu một cái.

Không hiểu vì sao, cõi lòng đang rối như tơ vò của Vân Đại bỗng dịu lại. Tuy chỉ mới gặp Thế tử gia lần đầu, nhưng hắn lại khiến người ta có cảm giác an tâm đến lạ.

Nàng nghĩ, nếu hắn đã hứa sẽ giúp nàng, vậy thì nhất định sẽ có cách.

“Trời đang giá rét, đừng tiễn thêm nữa.” Tấn Quốc Công liếc nhìn sắc trời đen đặc ở phía xa, cúi đầu dặn dò Vân Đại:

“Chập tối e là lại có tuyết, nhớ mặc thêm áo khoác cho ấm. Ban đêm nghỉ ngơi, trong phòng nhớ đốt thêm than, đừng để cảm lạnh.”


Những lời dặn dò đầy quan tâm ấy khiến lòng Vân Đại như được sưởi ấm. Nàng khẽ gật đầu đáp nhẹ:

“Đa tạ Quốc công gia đã dặn dò.”

“Được rồi, ai về nhà nấy thôi.” Tấn Quốc Công mỉm cười, cùng Thế tử lên xe ngựa.

Rất nhanh, chiếc xe ngựa hoa lệ trong sự hộ tống của binh lính đã rẽ vào một con đường nhỏ yên tĩnh.

Ánh mắt Thẩm Phú An vẫn dán chặt theo bóng xe dần khuất. Đợi đến khi đoàn người đi xa, hắn không nhịn được lộ vẻ ngưỡng mộ, tặc lưỡi than:

“Không hổ là phủ Quốc công, khí phái thật đấy.”

Vân Đại thu lại ánh mắt, liếc nhìn gương mặt đầy tham lam nịnh bợ của hắn, chỉ nhàn nhạt nói một câu:

“Ta hơi mệt,” rồi xoay người tự trở về phòng.

Trên con đường rộng lớn, bánh xe gỗ nghiến qua tuyết đóng dày, phát ra những âm thanh kẽo kẹt nặng nề.

Tấm rèm gấm thêu hoa buông rũ che kín xe ngựa. Gương mặt đang tươi cười của Tấn Quốc Công giờ đã sầm xuống, thân ngồi thẳng như đao, khí thế quanh người nặng nề đến mức khiến người khác không dám thở mạnh.

Tạ Bá Tấn rót một chén trà đưa tới:

“Phụ thân sao vậy?”

Tấn Quốc Công nhận lấy chén trà nhưng không uống, chỉ đặt sang một bên. Đôi mắt dài hẹp hơi nheo lại, trầm giọng nói:

“Thẩm Phú An kia không phải hạng người tốt lành gì. Nếu muội muội Thẩm gia mà theo hắn về Tần Châu, e rằng cuộc sống sau này sẽ rất khó khăn.”

Nghe vậy, Tạ Bá Tấn cũng không lấy làm ngạc nhiên. Ngay cả hắn còn nhìn ra được cô bé nhà họ Thẩm luôn đề phòng, xa cách với vị tộc thúc kia, huống chi là phụ thân – người nhìn thấu lòng người từ ánh mắt.

Hương trầm thoang thoảng từ lò sưởi nạm hồng ngọc bay nhẹ trong xe, câu chuyện đã mở ra, Tạ Bá Tấn bèn thuận miệng kể lại những lời Vân Đại nói lúc nãy trong linh đường.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc