Mỹ Nhân Mềm Mại Và Ba Vị Ca Ca Của Nàng

Chương 9

Trước Sau

break
Lúc này nàng mới an tâm, nhưng nghĩ đến chuyện mình vừa rồi vội vã quỳ xuống, không khỏi cảm thấy xấu hổ, vừa giận bản thân vừa tự trách. Một lúc lâu sau mới cất tiếng, giọng nhỏ như muỗi:

“Ta... ta không muốn đi Tần Châu. Tộc thúc kia của ta... không có ý tốt, hắn muốn chiếm đoạt gia sản nhà ta.”

Nàng đem chuyện đêm qua mình nghe thấy và nhìn thấy kể lại không sót một chữ.

Sắc mặt Tạ Bá Tấn dần trở nên lạnh lẽo. Trước đây hắn chỉ từng nghe người ta kể chuyện các cô bé mồ côi bị bắt nạt, bị tước đoạt hết thảy sau tang lễ. Không ngờ hôm nay lại gặp ngay chuyện đó trước mắt mình.


Bàn tay thon dài của hắn vô thức đưa về bên hông, khẽ chạm vào chuôi chủy thủ giắt bên người.

“Thế tử gia, cầu xin người giúp ta. Ta thật sự không muốn rời đi Tần Châu. Tuy rằng cha và ca ca đều không còn, nhưng giữ lấy ngôi nhà này, còn có vú nuôi và quản gia ở cạnh, ta vẫn có thể tự mình sống tiếp.”

Người thì nhỏ, nhưng lòng lại rất kiên cường.

Tạ Bá Tấn liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói:

“Ngươi vẫn chỉ là một đứa trẻ, không có trưởng bối chăm sóc, sao mà xoay xở được?”

Vân Đại nghe vậy thì tưởng hắn cũng nghiêng về phía tộc thúc, hoảng hốt đến mức nhảy tại chỗ hai cái, giọng gấp gáp:

“Được mà! Ta có tiền, ta sống được!”

Tạ Bá Tấn nhíu mày, đưa tay dài ra, vững vàng ấn nhẹ đầu nàng xuống:

“Ngươi có phải con thỏ đâu, sao lại nhảy loạn cả lên vì hoảng thế này.”

Vân Đại ngẩng đầu lên, đôi mắt to long lanh chớp chớp, cố gắng thuyết phục hắn:

“Ta thật sự có thể tự lo. Triều đình ban tiền trợ cấp, còn nhiều lắm!”

“Ừm, nhiều là bao nhiêu?” Tạ Bá Tấn hỏi, giọng điệu vẫn rất bình thản. “Ngươi cứ thế la lên rằng mình có tiền, không sợ bị người ta nhòm ngó à?”

Vân Đại chớp chớp mắt, nhỏ giọng đáp:

“Nơi này chỉ có ta với ngươi, có ai khác đâu.”

Khóe miệng Tạ Bá Tấn khẽ nhếch lên:

“Ngươi không sợ ta cướp tiền của ngươi à?”

Vân Đại: “”

Ánh mắt nàng lóe lên, khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ cảnh giác, lắp bắp:

“Ngươi chắc là… chắc là sẽ không làm thế chứ?”

Có lẽ vì trong nhà chỉ có hai đệ đệ, mà cả hai đều nghịch ngợm khó dạy, giờ đây nhìn thấy một tiểu cô nương ngây thơ, dễ lừa như vậy, Tạ Bá Tấn lại nảy sinh chút hứng thú muốn trêu đùa nàng.

Hắn không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn nàng chăm chú.

Vân Đại bị ánh mắt ấy nhìn đến bối rối, tim đập loạn, nhưng miệng vẫn cố chống chế:

“Ngươi là Thế tử gia, sau này cả phủ Quốc công đều là của ngươi. Ngươi giàu như thế, chắc chắn chẳng thèm để ý tới số tiền ít ỏi của ta… đúng không?”

Tạ Bá Tấn vẫn không nói một lời.

Lần này thì Vân Đại thật sự bị dọa. Cái miệng nhỏ xinh mím lại, vành mắt đỏ hoe:

“Ngươi… ngươi… sẽ không thật sự muốn cướp tiền của ta đấy chứ? Ta thực sự không có nhiều đâu, chỉ đủ để mua chút đồ ăn, không đáng là bao…”

Tạ Bá Tấn: “”

Không ổn rồi, dọa nàng khóc mất.

Trên gương mặt tuấn tú hiện lên một thoáng lúng túng, hắn khẽ ho một tiếng, nghiêm giọng:

“Đừng khóc, ta không cần tiền của ngươi.”

Vân Đại đôi mắt còn ươn ướt, nghiêng đầu hỏi lại:

“Thật sao?”

Tạ Bá Tấn gật đầu:

“Thật.”

Vân Đại thở phào nhẹ nhõm, gật đầu liên tục, tự an ủi:

“Ta biết ngay mà, ngươi là người phú quý như thế, chắc chắn chẳng thèm để ý chút tiền lẻ của ta đâu.”


“Tuy nói là vậy, nhưng một tiểu cô nương mồ côi lại có tiền như ngươi, chẳng khác nào dê non giữa bầy sói, kẻ nhòm ngó sẽ không ít đâu.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc