"Sợ?"
Bạch Dực vỗ vỗ mặt nàng, hơi thở sớm đã không ổn định, nhịn đến bụng dưới đau nhức vẫn tiếp tục tham lam quan sát từng biểu cảm của nàng.
Hắn vốn là người vô cùng nhẫn nại, bây giờ có được một bảo bối như vậy, sao có thể không trêu nàng nhiều hơn: “Đã từng nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ của nam nhân chưa?”
Thanh Dao lần đầu tiên nghe được từ ngữ thô tục này, toàn thân không được tự nhiên, ánh mắt né tránh không dám nhìn thẳng hắn, lỗ tai dần dần đỏ lên.
Bạch Dực nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, dục niệm càng nặng nề hơn, nắm cằm nàng quay lại, lại bị nàng ngượng ngùng né tránh.
Trong lòng hắn không khỏi rung động, đưa tay vuốt ve cằm và bên mặt mịn màng của nàng, thấy môi nàng mím chặt lại sắp khóc, biết không thể trêu chọc thêm nữa, nếu chọc quá con thỏ này sợ là sẽ cắn người, đành luyến tiếc buông ra.
Nàng vẫn không nhúc nhích, thân thể cứng ngắc, Bạch Dực đưa tay về phía hạ thân mình, hầu kết nhấp nhô, "Đã nhìn thấy cơ thể nam nhân chưa?"
Thanh Dao càng cứng đờ hơn.
Bạch Dực thấy bên mặt càng thêm đỏ bừng của nàng, liền ôm cánh tay nàng, "Hửm? Nói chuyện đi, không nói lời nào, bổn vương sẽ dùng miệng 'Dạy' nàng nói""
Môi Thanh Dao bây giờ vẫn còn sưng, nghe vậy nàng liền quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt nóng rực như sói của hắn, vội nghiêng đầu sang chỗ khác, lắp bắp: "Không có. . ."
"Vậy bây giờ nàng nhìn đi."
Giọng điệu của hắn không thể nghi ngờ, gần như là ra lệnh.
Tay Bạch Dực cởi thắt lưng, dưới ánh mắt ngượng ngùng của nàng, cơ thể vạm vỡ màu mật ong của nam nhân lộ ra, cơ ngực rất lớn, cơ bụng khắc sâu rõ ràng, vật cực lớn đang ngóc đầu lên kia thoát khỏi trói buộc, lập tức nhảy ra ngoài.
"A!"
Thanh Dao thốt lên một tiếng, che mặt muốn trốn.
Bạch Dực giữ chặt tay nàng, nghĩ thầm nàng xấu hổ như vậy, sau này phải làm sao đây. . . Vì thế hắn hạ thấp giọng nói:: "Nhìn rõ ràng."
Thanh Dao lại dụi dụi đôi mắt ướt át của mình, không thể không nhìn.
Bị một ŧıểυ mỹ nhân thẹn thùng như nàng nhìn, Bạch Dực chỉ cảm thấy hưng phấn tăng lên gấp bội, hắn động động đôi tay to của mình, chỉ ước gì mình có thể đi thẳng vào nơi dịu dàng đó...
Vật kia xấu xí lại đáng sợ, to gần bằng cánh tay của nàng, phần trên có màu thịt đỏ, phần thân nổi đầy những đường gân, đối với những nữ tử đã hưởng qua hương vị tình yêu sợ là sẽ mềm nhũn ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng Thanh Dao lại cảm thấy sợ hãi, nhất là khi hắn thực hiện những động tác thô lỗ dã man, còn nhìn chằm chằm vào môi, ngực và eo nàng ... Bàn tay nóng bỏng của hắn ôm chặt nàng, càng nắm càng chặt, như là đang áp chế.
Hắn thở hổn hển như một con thú hoang, đôi mắt dần dần chuyển sang màu đỏ, cuối cùng hắn vuốt càng mạnh, chất lỏng màu trắng đục trên đầu nấm kia bắn mạnh về phía nàng. Thanh Dao không biết làm sao mà giật giật quần áo, người đàn ông khàn giọng dỗ dành: "Không sao, sau này bổn vương sẽ chuẩn bị những bộ quần áo đẹp nhất và đắt tiền nhất cho nàng... Hửm? Rốt cuộc có chuyện gì?"
Mặt Thanh Dao đỏ bừng, vội vàng giơ hai ngón tay lên quơ quơ: "Sao có thể giấu ở đó..."
Nếu không phải Bạch Dực có thính giác tốt, có lẽ sẽ không nghe được, hắn sửng sốt trong chốc lát, gần như nghi ngờ mình nghe nhầm, sau đó liền bật cười, cảm thấy tâm tình sung sướиɠ đến cực điểm.