Mỹ Nhân Mềm Mại Bị Độc Chiếm

Chương 7

Trước Sau

break

Cho nam nhân thưởng thức bím xinh

Thanh Dao vừa nghe xong lập tức vùng vẫy, hét lên với giọng mơ hồ: "Đừng ... đừng..."

"Giọng nàng khàn rồi, đừng la nữa..." Cho dù nàng có cử động thế nào, cũng có thể dễ dàng bị hắn chế ngự, Bạch Dực không chút do dự cởi váy, sờ sờ đôi chân thon dài trắng nõn của nàng, "Được, được, không chạm vào nàng, cho ta xem vết thương thôi, hôm nay cưỡi ngựa chắc là bị mài trầy da rồi."

Chỉ là xem vết thương ở chân thôi sao?

Nàng đúng là bị mài trầy da, đau lắm.

Thanh Dao nhẹ dạ cả tin vào lời nói xằng bậy của hắn, dần dần không còn vùng vẫy nữa.

"Thật ngoan." Hắn dùng khuỷu tay đè lên đôi chân trắng nõn của nàng, gẩng đầu cười hỏi: "Còn chưa biết tên của nàng?"

Thanh Dao quay đầu lại, nức nở: "Thanh Dao..."

"Thanh thanh ... Khanh khanh ... Tên hay lắm."

Rắc thuốc bột lên chân, đột nhiên, qυầи ɭóŧ bị xé rách, Thanh Dao thét lên, nhưng chân lại bị chặn không thể khép lại.

Thanh Dao khóc ròng nói: "Ngài gạt người. . . Ngươi nói chỉ xem vết thương, buông ra, không thể. . ."

Bạch Dực cười nói: "Ta nói xem vết thương, nhưng sau khi xem vết thương, ta sẽ xem bướm nhỏ.”

Những ngón tay của người đàn ông có những khớp xương rõ ràng, ấn vào hai bên chân trắng nõn và mềm mại của nàng, khi bàn tay cong lại, mu bàn tay lộ ra những đường gân xanh, một chút thịt non mềm mại bởi vì bị ấn quá sâu mà tràn ra giữa các ngón tay, lập tức đỏ bừng.

Làm người khác chú ý hơn cả cơ thể tinh tế của nàng là nụ hoa màu phấn hồng giữa hai chân nàng, Bạch Dực ngừng thở, hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào nụ hoa đang ngượng ngùng khép lại kia, thấp giọng nói: “Thật đẹp..."

Mặt Thanh Dao đỏ bừng, vừa tức giận vừa xấu hổ, chỗ đó ngay cả nàng cũng không dám chạm vào, lúc này giữa ban ngày ban mặt lại để cho một người đàn ông xa lạ tách chân ra, còn nhìn kỹ như vậy.

"A..." Thanh Dao khóc không nổi nữa.

"Được, được..." Bạch Dực thấy nàng như sắp sụp đổ, cũng không nỡ ép buộc nàng nữa, tiếp tục như vậy sẽ nhàm chán lắm, liền buông tay ra, mặc cho nàng run rẩy, khép quần áo lại cúi đầu khóc nức nở.

"Đến đây, uống nước nào."

Nàng không tình nguyện, nhưng Bạch Dực lại mạnh mẽ kéo mặt nàng, nửa đe dọa nửa dỗ dành: "Nàng đến nơi này, không phải tốt hơn là rơi vào tay những người bên ngoài sao? Hiện tại tâm tình bổn vương rất tốt, nếu như nàng còn không chịu hiểu, ta sẽ ném nàng ra ngoài cho người ta hiếp đến chết, đến lúc đó đừng nói đến uống nước, người nàng sẽ đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam nhân, không thể xuống giường nổi ... Nàng ngoan ngoãn, trong phủ này cũng thiếu không cái gì, cũng không có ai dám khi dễ nàng, về sau, nàng muốn đi chỗ nào, muốn tìm ai, bổn vương chậm rãi thỏa mãn nguyện vọng của nàng. . ."

Đôi mắt đang mê mang của Thanh Dao vụt sáng, thật sao...

Nàng chấp nhận chuyện này trước, chờ sau đó có cơ hội, chậm rãi tìm phu quân. . . mũi Thanh Dao cay xè.

"Mở ra ..." người đàn ông điểm nhẹ lên môi nàng.

Nàng ngơ ngác được cho uống nước như vậy, từng ngụm từng ngụm, Bạch Dực vô cùng có kiên nhẫn, không ngại phiền phức. Cổ họng nhỏ của nàng nuốt từng chút một, sau đó hình thành thói quen vội vàng há miệng chờ hắn đút nước cho.

Nước làm ướt cằm và quần áo của nàng, Thanh Dao uống gần hết ấm nước, chờ hết khát, nàng muốn đứng lên, khẽ động, vật nóng bỏng dười người mà nàng phớt lờ lại lần nữa khiến toàn thân nàng cứng đờ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc