Thanh Dao thấy đó là một nam tử cao lớn, lúc hét lên, nàng xấu hổ cúi đầu xuống, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa càng gấp gáp hơn, vội vàng chạy đến bên cạnh nàng, bụi và cỏ vụn bay lên khiến nàng có chút khó chịu, nàng vội vàng dùng tay áo che miệng, ho hai cái.
Người này động tác vội vội vàng vàng như thế, trong lòng Thanh Dao có chút sợ hãi, thậm chí nàng dường như có cảm giác bị nam tử từ này nhìn chằm chằm có thể nhìn ra một cái động, ánh mắt hắn không cố kỵ di chuyển khắp cơ thể nàng.
Nàng ngẩng đầu lên liếc nhanh hắn một cái, lại vô tình đụng phải một đôi mắt sâu thẳm như mạch nước ngầm dâng trào, ánh mắt nóng rực khiến nàng sợ hãi lùi lại phía sau một bước.
Thanh Dao cũng sợ đối phương là dê xồm, vừa rồi nàng phát hiện người này vô cùng tuấn tú, khoảng chừng 27-28, ngũ quan lập thể thâm thúy, mi phi nhập tấn [*], ánh mắt như núi cao, bên dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng khẽ mím lại, quần áo trang sức trên người bất phàm, khí thế toàn thân chỉ có người đã từng ở địa vị cao trong một thời gian dài mới có thể tạo ra cảm giác áp bức như vậy.
[*] Kiểu lông mày dài như sắp chạm đến tóc mai, hơi xếch lên một chút. Theo tướng số gọi là “mi nhập sơn lâm”, đây là lông mày của anh hùng, tính cách hướng ngoại, tràn đầy sức sống, phân tích sự việc có trật tự, hành vi quả quyết, tính khí nóng nảy, tương đối chủ quan kiêu ngạo. Thơ nói: “Mi nhập sơn lâm tú thả trường, uy quyền chí cao phụ quân vương”, đại khái là lông mày dài đẹp như vậy thì là người có uy quyền chí cao phò tá vua
Trên eo hắn đeo bội đao và một bộ cung tên ngũ thạch, nhưng so với dáng người cao lớn như hắn thì mũi tên kia trông không lớn là bao.
Thanh Dao lấy hết dũng khí, nhỏ giọng nói: "Vị công tử này, là muốn lên núi đi săn sao? Thiếp thân là người bị lạc trong ngọn núi này, hy vọng công tử có lòng tốt đưa ta trở về."
Người này tung người xuống ngựa, Thanh Dao lùi lại sau một bước.
Hắn bất động thanh sắc tiến lên một bước, giọng nói trầm thấp và từ tính, "Tại hạ đương nhiên cam tâm tình nguyện tương trợ. "
"Vâng." Thanh Dao nhẹ nhàng đáp lại.
"Mời lên ngựa."
Nam tử tiến lên một bước, giống như bóng núi đang đến gần, Thanh Dao cố nhịn không thụt lùi ra phía sau, nhìn con ngựa cao lớn, có chút lo lắng.
Lòng bàn tay rộng lớn của hắn duỗi ra, Thanh Dao do dự một lát, cuối cùng đặt tay vào lòng bàn tay hắn, một chân giẫm lên bàn đạp, rồi dùng hết sức lực bước lên.
Nam nhân đương nhiên nhìn ra nàng cố hết sức, bàn tay nhỏ nhắn chỉ chiếm một nửa trong lòng bàn tay của hắn, bước chân nhỏ giống như ngó sen trắng ngần, lấp ló một cái lại giấu ở dưới váy không thấy đâu.
"Cảm ơn rất nhiều."
Khi Thanh Dao lên ngựa, cánh tay chống đỡ của hắn vững vàng như cột sắt, tay còn lại ôm eo nàng lên, gần như nâng cả người nàng lên.
Nhiệt độ nóng hầm hập trên eo lưng dường như vẫn còn đó, Thanh Dao ngượng ngùng cử động chân, là váy đong đưa, trong nháy mắt, ngón chân trắng như tuyết và đáng yêu của nàng càng thêm tinh xảo và nhỏ nhắn trên bụng con ngựa đen.
Nam nhân nhìn thấy liền cụp mắt xuống, cổ họng bỗng lăn một cái.
Thanh Dao dịu dàng lịch sự: "Công tử họ gì?"
"Bạch."
Bạch? Mặc dù Thanh Dao không xã giao nhiều, nhưng trong ấn tượng của nàng không có họ Bạch nào là cao môn đại hộ trong Ứng Châu thành cả.
Bạch Dực chậm rãi dắt ngựa, cố ý liếc nhìn chân nàng, "Cô nương bị thương."
Thanh Dao ngượng ngùng giấu chân đi, cố gắng búi tóc lên, nhưng vì cây trâm đã rơi ra nên chỉ còn một chiếc cài tóc còn vướng trên đó.
Nàng nghĩ thầm có thể là do mình không búi tóc kiểu phụ nhân, bèn vuốt mái tóc rối bù qua bên tai, ấp úng nói: "Bạch công tử, ta thành thân rồi."
"Thành thân?" Bạch Dực rất ngạc nhiên.
Nhưng ngay sau đó, hắn thu lại vẻ mặt kinh ngạc, chậm rãi nói: "Ồ? Là gia đình nào?"
"Là Nam Thế hầu phủ."