Ngay khi ŧıểυ tỳ nữ vừa đẩy mở khung gỗ của cửa sổ ra, thì nhìn thấy một nhóm người ngoài sân ngày càng đến gần, còn nghe thấy tiếng ồn ào đang truyền đến.
"Phu nhân, Tứ di nương mang theo thật nhiều người tới đây!"
"Hả?".
Thanh Dao ngồi dậy, không thể coi thường, nàng không thích bọn họ vào sân nhỏ của nàng, sợ lại như lần trước đạp nát những bông hoa mà nàng đã dày công nuôi dưỡng, còn náo loạn hết một trận. Vì vậy nàng vội vàng đi ra ngoài.
Một giọng nữ sắc bén truyền đến: "Phu nhân, ngươi còn ẩn núp ở nơi nào? Ta đã bắt được gian phu của ngươi rồi!"
"Tứ muội muội đang nói bậy bạ gì đó?" Giọng nữ nhẹ nhàng gần như run rẩy.
Người đến kiêu ngạo, vung tay lên, người phía sau dẫn ra một người đàn ông đang bị trói chặt.
"Sáng sớm có một đại nha đầu trong phòng phu nhân trông chừng ở đầu ngõ cho ngươi, ŧıểυ nha đầu vội vàng trông cửa báo tin cho ngươi, để ngươi ở trong phòng tằng tịu với gian phu, người của ta đều nhìn thấy!"
Vẻ mặt Thanh Dao tràn đầy mê mang, thị nữ của nàng, một người mua chỉ tơ cho nàng ở đầu ngõ, người còn lại đến thư xá mua sách mới, chỉ có nàng ở trong phòng...Như vậy, không hề có nhân chứng trong khoảng sân lạnh lẽo của nàng.
"Ngươi..." Thanh Dao vội lao xuống, nắm chặt quyển sách trong tay, run rẩy đến toàn thân phát run, "Ngậm máu phun người."
"Hừ, phu nhân vẫn nên đi đến nha môn nói chuyện với ta."
Thanh Dao toàn thân run lên, nha môn khẳng định đã bị ả chuẩn bị xong hết rồi, chưa kể nha môn có kiểm tra hay không, chỉ cần lời này truyền ra, tin đồn có thể ép nàng chết.
"Tứ muội muội tôn trọng một chút." Sắc mặt Thanh Dao nghiêm nghị, nhưng thân thể lại vô thức lùi lại phía sau.
"Nhanh cùng ta đi gặp quan! Bằng không thì. . . A. . ."
Ả giơ tay chụp tới, Thanh Dao từng bước một lui về phía sau, bỗng nhiên cảm thấy một luồng lạnh lẽo chạm vào eo mình, hóa ra nàng đã đi tới cái giếng nhỏ trong sân.
"Tứ muội muội ngươi — ah!".
Một tiếng thét chói tai, Thanh Dao cứ như vậy bị đẩy xuống giếng.
"Khụ......" Một thiếu nữ ướt sũng bò ra khỏi dòng suối.
Thanh Dao khó khăn đứng dậy, ngơ ngác nhìn rừng cây xa lạ xung quanh.
Chẳng lẽ nàng bị mạch nước ngầm dưới giếng cuốn ra khỏi thành?
Nàng vắt nước trên quần áo, không biết giày bị rơi ở nơi nào, nhưng may mắn bây giờ là mùa hè, quần áo khô nhanh, khi chậm rãi bước ra ngoài gặp người, cơ thể nàng gần như đã khô ráo.
Trước tiên cần phải đi đến nơi cao hơn, khi xác định được hướng cây cối thưa thớt thì mới có thể đi bộ ra ngoài rừng.
Sau khi trở về, nàng sẽ giải thích cho sự trong sạch của mình như thế nào đây?
Thanh Dao cắn môi, vừa đi, vừa nghĩ.
Chân nàng đau cực kỳ, huống chi bây giờ nàng đi chân trần, khi giẫm lên lá cây trên cỏ, vẫn sẽ bị quẹt làm bị thương, lòng bàn chân dường như đã phồng rộp lên.
"A..."
Thanh Dao ngạc nhiên khi nhìn thấy một con đường có dấu vết của người đi bộ, không chừng có người đã đi qua nơi này.
Đi không bao xa, quả nhiên nghe thấy một hồi tiếng vó ngựa, hình như có có một nam tử đang đi đến.
Thanh Dao nhìn từ xa, trong lòng hưng phấn, vừa định chạy tới, nhưng nhớ tới quần áo trên người nàng bây giờ đã khô một nửa, chân để trần, nàng không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng nghĩ tới có thể quay trở về, nàng liền lấy tay che ngực, kéo làn váy che chân rồi hét lên với người nọ: "Vị công tử này..."