Mỹ Nhân Mềm Mại Bị Độc Chiếm

Chương 14

Trước Sau

break

Nam nhân nước Tấn cao lớn, ghế cũng cao, Thanh Dao ngồi trên ghế lớn, chân đung đưa giữa không trung, Bạch Dực bên trái kéo nàng về phía mình, Bạch Chương bên phải không phục, lại không thể tranh giành với huynh trưởng, mặt đen lại cứng rắn kéo ghế lại gần.

Như vậy, người đàn ông bên trái đút một miếng cá, người đàn ông bên phải liền đút một miếng sườn, Thanh Dao ăn đến mệt mỏi, một miếng vừa nuốt xuống, miếng tiếp theo đã đến.

Trên mặt nàng lộ vẻ không kiên nhẫn, Bạch Chương vẫn hăng hái gắp thức ăn cho nàng, Bạch Dực tinh tế, sờ sờ bụng nhỏ của nàng, hỏi: "Đã no chưa?"

Thanh Dao gật đầu.

Ăn no nghĩ đến chuyện dâm dục, Thanh Dao ngáp một cái, được dẫn đến giường nghỉ trưa, hai người đàn ông không biết vì sao cũng đi theo.

Bạch Chương muốn lên giường ngủ cùng nàng, nhưng hắn luôn nhịn không được dính lấy nàng, căn bản sẽ không ngủ ngoan, cơ thể Thanh Dao vô cùng kháng cự.

Bạch Chương hơi bực mình, dụ dỗ nói: "Nàng không muốn ra ngoài chơi sao? Ngày mai ta đến học phủ, có khi có thể dẫn nàng theo..."

Thanh Dao lộ vẻ mong đợi, nếu có thể ra ngoài nhìn xem, nói không chừng có thể biết rõ mình đang ở đâu, nàng hoàn toàn không chú ý đến tay người đàn ông đã sờ lên đùi nàng.

Hai người đàn ông cao lớn có khuôn mặt giống nhau ba phần, một trái một phải vây quanh nàng trên giường, ngay cả hơi thở xung quanh cũng nóng lên, Bạch Dực ngồi bên kia giường, tự nhiên nắm lấy hai tay Thanh Dao, như đang thưởng thức bảo vật mà lật qua lật lại chơi đùa những ngón tay thon dài của nàng.

Bạch Chương hôn lên mặt nàng, "Bảo bối, chỗ này nhỏ như vậy, sau này phải làm sao..."

Hắn vén váy lên, bàn tay to xoa nắn hai cái trên âʍ ɦộ trắng nõn không lông của nàng, đầu ngón tay miêu tả khe hoa khép chặt, hai người đàn ông không chớp mắt nhìn chằm chằm, tiếng thở dốc nhiều hơn, chỉ nghe thấy tiếng rêи ɾỉ bất an của nàng.

"Bảo bối ngoan của ta..." Như đang dỗ dành, Bạch Chương lại hôn lên môi nàng, nhanh chóng rời đi.

Thanh Dao quay đầu lại bị người đàn ông kia mυ"ŧ môi.

Đầu ngón tay khẽ tách ra, màu sắc bên trong cánh hoa đậm hơn một chút, nụ hoa hồng phấn e ấp lần đầu tiên hiện ra trước mặt người khác, Thanh Dao muốn khép chân lại nhưng không được, giọng nói mang theo tiếng khóc nài nỉ: "Đừng nhìn... Ưm..."

Hạt đậu nhỏ bị Bạch Chương chọc vào một đoạn đầu ngón tay, hoàn toàn bị hút chặt, Bạch Chương cảm nhận một chút liền rút ra, vội vàng sờ soạng huyệt thịt, hỏi Bạch Dực: "Tối nay đệ muốn..." Hắn nhìn hạ thân cương cứng của mình, lập tức đổi lời: "Không, bây giờ..."

Bạch Chương ngày thường không phải là người thành thật như vậy, hắn quả nhiên là huynh đệ với Bạch Dực, sớm đã nhận ra tâm trạng vi diệu của huynh trưởng, vào lúc này còn có thể hỏi như vậy.

Hạ thân của Bạch Dực cũng đã sớm cứng, hắn vẫn luôn cúi đầu nhìn, yết hầu chuyển động nhiều lần, hơi thở nặng nề phả vào cổ Thanh Dao, nhưng không đưa tay chạm vào, giọng nói cũng khàn đặc lạ thường: "Được, nhưng không được phá thân nàng."

Bạch Chương ngẩng phắt đầu lên, nhìn hắn không thể tin được.

Bạch Chương là một tên quần là áo lượt không ra gì, ngày thường hống hách, nhưng hắn không phải kẻ ngốc.

Hắn tự nhiên sẽ không cho rằng Bạch Dực sẽ tranh giành với hắn ai là người đầu tiên của ŧıểυ mỹ nhân, trinh tiết đêm đầu của nữ tử tuy quý giá, nhưng cũng không phải quan trọng đến vậy, quy tắc không phá thân, chỉ có quyền quý mới cố ý sắp xếp một số nữ tử thực hiện nhiệm vụ đặc biệt, mục đích cuối cùng, không phải vì tiền thì cũng vì quyền.

Bọn họ đã là dưới một người trên vạn người, còn có gì lớn hơn bọn họ nữa...

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc