Mỹ Nhân Mềm Mại Bị Độc Chiếm

Chương 13

Trước Sau

break

Lê Ngọc nhìn bóng lưng giai nhân khuất xa, hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, đi về phía thư phòng.

Hắn đến không lâu, Bạch Dực cũng đến, dường như vừa tắm xong, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

Lê Ngọc báo cáo xong công việc, Bạch Dực nhìn thần sắc của hắn, hỏi: "Bá Ngọc, còn chuyện gì khác sao?"

Lê Ngọc cười khổ hai tiếng, "Thật không dám giấu giếm, chuyện Vương gia hôm qua giữa đường mang nữ tử về, không biết làm sao mà phụ thân ta biết được, ông ấy luôn thúc giục ta, lại giục ta đến gặp Vương gia nhiều hơn, tìm kiếm nhân duyên."

Lê Ngọc xuất thân hào môn thế gia, phụ thân là nguyên lão tam triều. Hắn là con trưởng trong nhà, vậy mà ngay cả các đệ đệ đều đã thành thân, hắn lại chưa ổn định, nếu nói về tài năng lấy lòng nữ tử, Lê Ngọc chính là cao thủ trong số đó, "Sính Hoa Lâu" trong tay hắn, thiên hạ không ai mở được cái thứ hai, không ít nữ tử được đưa đến học tập thuật phòng the, nhưng bản thân hắn lại không có hứng thú với việc cưới vợ, ngược lại khiến trưởng bối trong nhà sốt ruột.

Sắc mặt Bạch Dực không thay đổi, "Ồ? Bá Ngọc nghĩ thế nào?"

Trong lòng Lê Ngọc chỉ nhớ đến người vừa đụng phải hắn, biết đó nhất định là bảo bối của Bạch Dực, vạn lần không thể mở miệng đòi, nhất thời không nói gì nữa.

Bạch Dực trêu chọc: "Nam nhân tuổi này ái mộ khuê nữ là lẽ tự nhiên, Bá Ngọc ngươi còn chưa có ý nghĩ này, e là thời điểm chưa đến."

"Vương gia nói đúng."

Cứ như vậy, Lê Ngọc bị dễ dàng đuổi đi.

Lúc Bạch Chương vội vàng trở về, liền thấy Bạch Dực đang đút nước cho ŧıểυ mỹ nhân trên giường, kiểu miệng đối miệng.

Hắn ngồi xuống chen vào chỗ Bạch Dực, Thanh Dao lại thay đổi sắc mặt, quay người không để ý đến hắn.

Bạch Dực ngồi bên cạnh bưng chén trà, lạnh nhạt nói: "Thanh Dao không thích đệ đối xử với nàng như vậy."

Bạch Chương lo lắng gãi đầu, trong lòng có chút mất mát, không biết làm sao chuẩn bị rút lui thì đột nhiên nghĩ ra, trên người mình toàn bụi bặm, ŧıểυ mỹ nhân lại che miệng, chẳng lẽ là chê hắn bẩn?

Hắn kéo tay nàng nói: "Thanh Dao, ta đi tắm, không được uống nước ca ca đút, lát nữa ta đút cho nàng."

ŧıểυ mỹ nhân không để ý đến hắn, Bạch Dực lại không nhịn được cười khẽ.

Bạch Chương lập tức ôm cổ Bạch Dực, cứng rắn kéo hắn đi, "Ta không chạm vào nàng, huynh cũng không được chạm, sau này nàng sẽ là thê tử chung của chúng ta, không thể không công bằng."

Bạch Chương nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, vừa ra ngoài liền chạy đến chỗ Thanh Dao, ôm lấy bảo bối dỗ dành: "Bảo bối yêu dấu... Há miệng."

Thanh Dao tuyệt đối không muốn như vậy, vung tay đẩy hắn ra, nói lớn: "Bẩn chết đi được..."

Mắt nàng trợn tròn, vô cùng ghét bỏ.

Bạch Chương cười nói: "Ta đã đánh răng súc miệng cẩn thận rồi, không tin, nàng nếm thử xem, còn có mùi đinh hương nữa..."

Nụ hôn của hắn cũng giống như con người hắn, lỗ mãng, nhiệt tình đến mức khiến người ta không đỡ nổi.

Chiếc lưỡi nhỏ mềm mại lại bị hắn tóm được, câu lấy rồi không buông, mυ"ŧ đến mức phát ra tiếng nước "bẹp bẹp", hôn đến mức nàng ư ử rêи ɾỉ, tay cũng dần dần không an phận.

"Ưm..." Thanh Dao lắc đầu.

Bạch Chương buông nàng ra, vẫn lưu luyến cúi đầu liếʍ sạch nước trên môi, "Uống nước."

Thanh Dao nhanh tay nhanh mắt, đứng dậy định giật lấy chén nước, Bạch Chương tuy để ý mỹ nhân, phản ứng cũng nhanh, lập tức giành lấy trước, véo chóp mũi nàng: "ŧıểυ nha đầu, giở trò với ta."

Thanh Dao che miệng, mắt đỏ hoe, "Không cần, ta tự uống."

Giọng nói của nàng hơi không rõ ràng, lưỡi hơi sưng, trên khuôn mặt trắng nõn, màu môi đỏ tươi, trông thật đáng thương, Bạch Chương muốn đút cho nàng, nàng không cho, giằng co vài lần, cuối cùng vẫn là Bạch Chương thua.

"Được rồi được rồi..." Bạch Chương thầm bực bội, sao mình lại không thắng được nàng, nghĩ đến lát nữa còn phải ăn cơm, bây giờ không chơi nữa, bưng chén nước đưa đến bên miệng nàng, đút cho nàng uống hết một chén nước.

Đến giờ ăn cơm, hai huynh đệ ngồi hai bên, Bạch Chương muốn ôm, nhưng Bạch Dực không cho phép.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc