Sở Thanh không nghe nổi Tô Ngưng Sương vũ nhục phụ thân chết oan, dùng hết sức phun ra một ngụm máu tươi lên người ả.
Từng giọt máu đỏ sẫm chảy lên trên chiếc áo cưới màu đỏ sậm của Tô Ngưng Sương, không hiểu sao nó lại có vẻ rất bắt mắt, khiến không khí vui mừng trên áo cưới trở nên cổ xưa không chịu nổi.
Áo cưới bị bẩn khiến Tô Ngưng Sương không nhịn được dáng vẻ của ŧıểυ thư khuê các, ả tức muốn hộc máu ra lệnh cho bà tử:
“Lấy cổ tay nó ra! Nếu thích hộc máu, thì cho nó chảy hết máu trên người luôn đi!"
Bà tử nhận lệnh, nhanh chóng dùng dao găm cắt cổ tay Sở Thanh.
Lưỡi dao sắc bén cắt qua da thịt nhưng Sở Thanh hoàn toàn không cảm thấy đau, nàng nhìn chằm chằm Tô Ngưng Sương lạnh giọng cười ha hả: “Tô Ngưng Sương, ngươi cứ đợi đấy, Sở Thanh ta cho dù có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta sẽ ngày đêm nguyền rủa ngươi không được chết tử tế! Nguyền rủa Tô gia các người, tan cửa nát nhà!”
Nữ nhân đang cười to trên mặt đất da thịt thối rữa một tảng lớn, tay chân đều bị vặn gãy thành hình thù kỳ dị, khuôn mặt đã không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, bị che kín bằng những vết đao dữ tợn, máu me đầm đìa. Đặc biệt ánh mắt của nàng tràn đầy hận thù, như muốn thiêu rụi mọi thứ. Cuống họng bị độc hỏng phát ra giọng nói khàn khàn như đang từng tấc từng tấc chà xát lên da người, như Tu La bò ra từ trong địa ngục tới lấy mạng ác quỷ.
Tô Ngưng Sương nhìn Sở Thanh như vậy, lòng bàn chân ả đột nhiên truyền đến một cảm giác lạnh lẽo.
“Nỏ mạnh hết đà.” Ả cố bình tĩnh nói: “Sở Thanh, trong lúc chờ chết, hãy mở to mắt ra nhìn, Tử Dương cưới ta về nhà như thế nào đi!”
Cổ tay ngâm trong nước lạnh buốt, chậu nước rất nhanh đã bị nhuộm đỏ tươi, cảm nhận được cái chết đến gần thêm một chút, Sở Thanh vốn không hề cảm thấy sợ hãi. Thay vì ngày nào cũng bị tra tấn ngược lại chết đi là một sự giải thoát.
Nàng không sợ chết, nàng chỉ là không cam lòng.
Không cam lòng phụ thân cả đời thanh liêm đến chết phải gánh tội danh nhục nhã trên lưng, không cam lòng mẫu thân luôn dịu dàng yêu thương nàng cứ như vậy mà chết thảm dưới lưỡi đao của kẻ xấu, không cam lòng trên dưới sáu mươi bảy mạng người Sở gia bị chết và bị lưu đày.
Có một điều mà Tô Ngưng Sương nói không sai, nguồn gốc của những đau khổ này đều bởi vì nàng.
Nếu nàng không yêu Bùi Triệt, Tô Ngưng Sương sẽ không ghen vì tình, phụ thân sẽ không bị Tô Tần hãm hại với tội danh tư thông với hậu phi, tai họa sẽ không đến với Sở gia...
Mặt trời lặn về hướng Tây, ánh tà dương đỏ quạch như máu, cuối cùng Tô phủ cũng truyền đến tiếng khua chiêng gõ trống náo động.
Tô Ngưng Sương tìm một vị trí tốt cho Sở Thanh, nàng có thể mơ hồ nhìn thấy khung cảnh bên ngoài qua song cửa sổ. Một nam tử cũng mặc hồng y đi về phía nàng, nhưng hắn không tới cứu nàng, mà dắt kẻ thù của nàng tới kiệu hoa.
Bóng lưng của nam nhân đỏ rực, cát phục trên người dường như còn đỏ hơn cả máu tươi mà nàng chảy ra, khiến mắt Sở Thanh càng thêm đau nhói.
Không cam lòng bởi những lời nói chỉ yêu mình nàng của nam tử, xoay người liền cưới người khác.
Thân thể vốn đã lạnh buốt, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ, cho đến khi đôi bóng dáng đỏ tươi kia biến mất, cuối cùng Sở Thanh ôm hận hai mắt nhắm nghiền.
Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi thực có lỗi với các người.
Nếu có kiếp sau, nữ nhi nhất định sẽ tìm ra những người đã hại Sở gia chúng ta, khiến chúng nợ máu phải trả bằng máu!