Vào cuối tháng ba, băng tuyết tan chảy, khắp nơi bừng bừng sức sống khi đông chuyển sang xuân. Phủ đệ của Binh bộ Thượng thư cũng tràn ngập niềm vui, trên hành lang treo lụa đỏ vải hỉ, mọi người đều bận rộn không thôi.
Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, lại có một Thiên viện trông vô cùng quạnh quẽ, giống như nó đã bị người quên lãng, ban ngày ban mặt mà vẫn có một cảm giác âm u lạnh lẽo không thể giải thích được.
Cánh cửa bị gió thổi 'két' một tiếng mở ra, gia đinh Vương Thắng đang canh cửa thoáng nhìn về phía sau, nhịn không được rùng mình một cái.
Vốn dĩ trông coi viện này chính là bà tử bên người Đại ŧıểυ thư, nhưng hôm nay Đại ŧıểυ thư xuất giá, bà tử kia có việc phải tránh đi một lát, liền gọi hắn đến thay thế. Hắn hiếu kỳ hỏi bà tử kia, trong căn phòng đó đang nhốt ai, nhưng bà tử kia chỉ nói 'Muốn sống thì đừng có hỏi linh tinh.'
Trong các gia tộc lớn luôn có một số chuyện mờ ám không thể để cho người khác biết, Vương Thắng biết không nên nhìn thì không nhìn, không nên nghe thì không nghe. Nhưng hắn vẫn còn là một thanh niên trẻ tuổi, bà tử kia càng nói như vậy, hắn lại càng không nhịn được muốn biết. Thấy cánh cửa kia hé mở, hắn định đi tới liếc mắt nhìn lén một cái, nhưng vào lúc này, bà tử thô sử kia dẫn theo mấy hạ nhân trở lại, Vương Thắng vội vàng về lại chỗ của mình.
"Lui xuống đi, ở đây không còn việc chuyện của ngươi." Bà tử kia ném xuống một câu như vậy, liền dẫn mọi người vào phòng.
Sau khi Vương Thắng ra khỏi cửa sau, lặng lẽ trốn trên bức tường bên cạnh, một lúc sau, hắn thấy đoàn người bà tử khiêng một cái lồng sắt đi ra.
Lồng sắt được phủ một lớp vải đen, một cơn gió thổi qua xốc một góc vải bố lên, Vương Thắng nhìn thấy những người trong lồng sắt, hai mắt trợn to vì sốc.
Bên trong lồng đang nhốt một nữ tử.
Cô gái kia trần truồng nằm cuộn tròn trong lồng, trên da thịt đầy rẫy những vết bỏng màu đỏ sậm, sần sùi giống như vỏ cây khô già, lồng sắt lắc lư một hồi khiến cho những vết phỏng rộp bị vỡ ra, thoáng chốc đã chảy ra không ít nước mủ thối rữa.
So với thân thể, khuôn mặt của cô gái này càng kinh khủng hơn, những vết sẹo trên mặt đan xen dày đặc, thoạt nhìn chúng là do vũ khí sắc nhọn gây ra, hơn nữa những vết thương đó có lẽ chưa từng được chữa trị bằng thuốc đúng cách, thậm chí có một vài chỗ còn lộ ra máu thịt, khiến người ta thấy mà giật mình.
Bộ phận duy nhất trên cơ thể nữ tử này có thể gọi là nguyên vẹn có lẽ là nửa cánh tay trắng nõn rơi ra ngoài lồng sắt, nhưng cánh tay đó lại buông thõng mềm nhũn như không có xương bên trong.
Vương Thắng sợ tới mức tay chân như nhũn ra, nữ nhân trong lồng sắt kia cũng vừa lúc đang nhìn hắn, đôi mắt đen không hề chớp lấy một cái, lạnh lùng đến mức giống như rơi vào hầm băng.
Hắn cuống quít lùi về sau, nhìn tấm lụa đỏ treo trên hành lang, lại hoàn toàn không cảm giác được một chút không khí vui mừng gì, chỉ cảm thấy chốn nhà cao cửa rộng này tràn đầy khủng bố.
Chiếc lồng nặng nề bị ném xuống đất, hai tên hạ nhân thô bạo kéo người từ bên trong ra.
“ŧıểυ thư, đã mang người đến.” Bà tử sai hai tên hạ nhân kia đi ra ngoài, cung kính đứng canh cửa.