Trong phòng chiếu ánh đèn lờ mờ, đây là lần đầu tiên Ngôn Trăn ngồi ghế tình nhân, tò mò quan sát chung quanh một chút.
Vị trí của họ nằm ở giữa cuối phòng chiếu, một chiếc ghế sofa đôi. Xung quanh cũng có ghế sofa khác, giữa hai bên có khoảng cách nhất định, có lẽ cũng là vì chiếu cố sự riêng tư nhỏ của đôi tình nhân.
Cô ngồi một lúc, nhìn vào thời gian: "Chỉ còn một phút nữa là bắt đầu, tại sao không có ai trong hội trường này.”
Chỉ có hai người bọn họ, thật là kỳ lạ.
"Có thể là suất chiếu thứ hai, người xem phim ít." Trong rạp phim bật điều hòa, Trần Hoài Tự cởi áo khoác đặt sang một bên, lại nhận áo khoác của Ngôn Trăn đặt cùng một chỗ: "Rạp chiếu phim vì khuyến mãi, mới có thể bán vé cho cặp đôi rẻ như vậy.”
Ngôn Trăn cắn ống hút, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh nghiên cứu rất kỹ lưỡng, không phải thật sự sắp phá sản chứ? ”
"Đây là ý thức cơ bản của thị trường."
Cô nghẹn họng một chút, sợ đề tài sẽ tiến vào lĩnh vực anh am hiểu, để tránh tự mình làm nhục mình, quyết định không tiếp tục thảo luận vấn đề này với anh nữa.
Một lát sau, ánh sáng trong rạp hoàn toàn tắt, màn hình lớn sáng lên, bộ phim bắt đầu chiếu.
Lúc trước Ngôn Trăn chỉ quan tâm đến chỗ ngồi, còn chưa chú ý tới nội dung phim, lúc này mới phát hiện hôm nay lại là một bộ phim tình cảm.
Câu chuyện kể về cặp đôi thanh mai trúc mã vì chiến tranh mà chia tay, nhưng trong lòng thủy chung vẫn có nhau, cuối cùng gặp lại nhau ở nơi đất khách quê người.
Cô xem phim từ trước đến nay luôn nghiêm túc, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay thò sang một bên sờ bỏng ngô, lại không cẩn thận đụng phải ngón tay anh.
Cô vội vã rút lại: "Không chú ý.”
"Không sao." Trần Hoài Tự rất săn sóc tha thứ cho cô.
Ngôn Trăn đột nhiên nhớ tới, vừa rồi rõ ràng cô bảo Trần Hoài Tự mua hai hộp bỏng, mỗi người một hộp, kết quả anh vẫn chỉ mua một hộp.
Anh có phải thật sự gặp khủng hoảng tài chính không? Hôm nay sao lại keo kiệt như vậy.
Lại một lát sau, trong phim bắt đầu diễn ra tình tiết lãng mạn, nhân vật chính ôm hôn nhau, tiếng hôn thông qua âm thanh lập thể quanh quẩn trong rạp chiếu trống trải, người nghe được mặt đỏ tai hồng.
Dù sao ngồi bên cạnh là Trần Hoài Tự, Ngôn Trăn có chút ngượng ngùng, dời tầm mắt, muốn uống một ngụm đồ uống.
Mà Trần Hoài Tự ngay lúc này duỗi người tới, mùi gỗ trong trẻo trong nháy mắt bao phủ cô.
Khoảng cách giữa bọn họ, rất giống lần trước trong bãi đậu xe, lúc anh thắt dây an toàn cho cô.
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, trong không khí tràn ngập hơi thở ái muội.
Chẳng qua lần này, anh không nghiêng tầm mắt, mà rũ mắt nhìn cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cô, mang theo một dòng điện tê dại, thấp giọng hỏi: "Muốn hôn không?”
Trong bóng tối, chỉ có màn hình lớn phía trước lóe lên ánh bạc trắng bệch, tiếng tim đập không hiểu sao lại xao động làm cho cô có chút không cách nào bình tĩnh suy nghĩ. Hệ thống sưởi ấm trong phòng chiếu liên tục thổi vào, làm cho toàn thân cô khô nóng, ngay cả đầu óc cũng choáng váng, không thể suy nghĩ chính xác.
Ánh sáng mờ nhạt, không khí ngột ngạt, xung quanh yên tĩnh, khuôn mặt đẹp của người đàn ông, lời tán tỉnh, hormone mạnh mẽ.
Bầu không khí mập mờ tuyệt diệu, Ngôn Trăn cảm thấy mình giống như bị dụ dỗ. Dù sao nɠɵạı trừ những cảm xúc cá nhân của cô, Trần Hoài Tự đúng là một người đàn ông rất có mị lực.
Ánh mắt cô không biết nên nhìn đâu mới tốt, một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Anh điên rồi à? Có camera ở đây!”
Không nhận được sự từ chối của cô, anh cúi đầu, cánh môi đè lên, tay kia vòng quanh eo cô, nhẹ nhàng siết chặt, hô hấp dây dưa trong nháy mắt, Ngôn Trăn nghe thấy anh cười khẽ:
"Tôi bao cả rạp rồi, camera đã sớm bảo bọn họ tắt đi, đừng lo lắng, bảo bối."
Cô mơ mơ màng màng bị anh hôn môi, cảm thấy hình như có chỗ nào đó không thích hợp.
Không phải nói là suất chiếu thứ hai không có người, cho nên mới mua vé cặp đôi giảm giá sao?!