Buổi diễn tập kết thúc, Ngôn Trăn khéo léo từ chối lời mời tụ tập ăn uống, từ cửa Trần Hoài Tự vừa rồi đi ra ngoài.
Quả nhiên, anh đang đứng ở cửa, ánh mắt nhìn đèn đường cách đó không xa, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngôn Trăn vỗ vỗ bả vai anh, thấy anh quay đầu lại, vươn tay về phía anh: "Đưa cho tôi.”
Trần Hoài Tự cúi đầu nhìn lòng bàn tay cô, lại ngẩng đầu lên nhìn cô, nhẹ nhàng nhướng mày.
"Nhanh lên, đêm nay có liên hoan, bọn họ đều đang chờ tôi." Ngôn Trăn mặt không đổi sắc nói dối, "Đem đồ tôi đánh rơi trả đây, tôi phải đi. ”
Hiếm khi anh dừng thoáng một lúc: "Liên hoan?”
Ngôn Trăn nhìn biểu tình của anh có chút nặng nề, cảm thấy sắp trêu chọc anh thành công, cố gắng nhịn khóe môi sắp dương lên, tiếp tục mặt không chút thay đổi thúc giục: "Đúng vậy, anh không được làm chậm trễ thời gian của tôi, tôi——"
Trùng hợp những người khác đi liên hoan đi từ một cánh cửa khác đi ra, có người từ xa nhìn thấy Ngôn Trăn, hô một câu: "Bọn em đi trước nhé đàn chị, lần sau rảnh rỗi thì liên hoan, bái bai.”
Vì thế lời nói dối của Ngôn Trăn còn chưa chống đỡ được một phút đã bị vô tình vạch trần.
"A, thì ra là đang lừa gạt tôi." Trần Hoài Tự cong đốt ngón tay, khẽ gõ vào lòng bàn tay cô.
Ngôn Trăn hừ một tiếng: "Lừa anh thì thế nào? ”
"Đương nhiên sẽ không như thế nào." Anh thu tay lại, cắm vào trong túi áo gió, "Chỉ là tôi có thù tất báo mà thôi.”
Trần Hoài Tự từ trước đến nay âm hiểm, không biết lúc nào sẽ trả thù, những lời này giống như uy hiếp trắng trợn vậy. Ngôn Trăn rất chán ghét giọng điệu này của anh, nhịn không được hỏi: "Hôm nay anh rốt cuộc muốn làm gì? ”
"Mời em ăn cơm, sau đó xem phim."
"Hả?" Cô quả thực hoài nghi tai mình, "Anh không bị bệnh chứ? ”
"Đương nhiên là không." Trần Hoài Tự chậm rãi nói: "Chỉ là cảm thấy, quan hệ giữa chúng ta quá mức giương cung bạt kiếm, đã đến lúc hòa hoãn một chút.”
Anh nói rất chân thành, nhưng Ngôn Trăn lại cảm thấy trong giọng nói kia lại không có vài phần thật lòng.
Cô bán tín bán nghi: "Anh nghiêm túc à?”
Trần Hoài Tự ngữ khí thản nhiên: "Đương nhiên.”
Ngôn Trăn đứng tại chỗ cực kỳ do dự. Trần Hoài Tự đột nhiên hạ thấp tư thái hư vậy, nhất định là không có ý tốt, nhưng vẻ mặt của anh lại thập phần mê hoặc, khiến cô nhất thời không nắm chắc.
Thấy cô dao động, Trần Hoài Tự nghiêng người ra hiệu, đập nát một tia do dự cuối cùng của cô: "Đứng ở chỗ này bị gió thổi không lạnh sao? Lên xe thôi. ”
Tuy trong lòng vẫn luôn bất an, nhưng đêm nay Trần Hoài Tự biểu hiện ôn hòa ngoài ý muốn, dần dần làm cho Ngôn Trăn buông lỏng phòng bị. Hai người đi thang máy lên tầng cao nhất trung tâm thương mại, Trần Hoài Tự đi tới quầy lễ tân lấy vé, Ngôn Trăn cúi đầu nhìn thoáng qua: "Có phải anh lấy nhầm không? Tại sao lại là vé đôi? ”
Trần Hoài Tự bình tĩnh nói: "Giảm giá.”
Ngôn Trăn khiếp sợ: "Trần Hoài Tự, anh phá sản rồi sao? Chút tiền ấy còn muốn tiết kiệm?”
Cô nói lấy điện thoại ra, tò mò nói: "Tôi muốn xem giá giảm của vé cặp đôi này lớn đến mức nào, ngay cả anh cũng có thể bị dụ dỗ.”
Trần Hoài Tự đưa tay che màn hình điện thoại di động của cô, che tầm mắt cô lại: "Đợi lát nữa hẵng xem, kiểm tra vé, chúng ta vào trước. ”