Hạc về công ty, sau cơn kích động đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nhưng cô không thể tập trung làm việc được nữa. Cô lợi dụng lúc trưởng phòng không để ý, gõ hai chữ "Kim San" vào Google.
Ngay lập tức trên màn hình hiển thị một loạt dãy kết quả. Thật ra Hạc cũng đã từng Google tên của chính mình, kết quả là ba link đầu tiên đều là facebook cá nhân của... người khác, đến hàng thứ tư mới đến facebook của cô, còn lại hoàn toàn không có một chút tin tức nào khác về bản thân mình. Hình ảnh thì không cần nói, toàn là hình người ta, chẳng liên quan gì đến cô sất.
Thế nhưng hai chữ Kim San thì khác, Google nhả ra cho cô một kết quả giống như là cô vừa rồi mới gõ vào ba chữ "Jang Dong Gun" vậy. Một loạt các tin lớn nhỏ khác nhau hiện kín cả trang, lại còn có một khung hiển thị hình ảnh ngay chính giữa.
Cô bấm vào link xem hình ảnh trước, nguyên màn hình liền tràn ngập toàn là hình hắn. Có hình hắn mặc áo sơ mi thắt cà vạt đứng trước một phông nền đầy logo như đang đi dự tiệc, có hình hắn lại đứng trước một bục phát biểu. Có hình hắn còn giống như làm người mẫu, chụp nguyên cả người, mặc nguyên một bộ vest xanh đen, dáng đứng tạo mẫu, mặt hất cao, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng nhìn thẳng chính diện.
Không biết có phải những tấm ảnh này đều photoshop quá đà hay không, Hạc luôn cảm thấy người trong ảnh với người cô biết khác nhau một trời một vực. Thậm chí cô còn ngờ vực hay là Kim San này không phải là hắn.
Hạc hơi chùng bước, nhưng vẫn trở ra nhấn chuột vào đường dẫn đến trang Wikipedia ở đầu mục tìm kiếm. Hắn có thể nói là người đầu tiên cô gặp có ŧıểυ sử trên Wikipedia.
Thật ra tóm tắt của hắn cũng khá đơn giản, cô chỉ đọc trong vòng 5 phút.
Không chỉ có bố hắn là giám đốc tập đoàn Galaxy, mẹ hắn còn là con gái rượu duy nhất của bộ trưởng bộ xây dựng cầm quyền đương thời. Có nhiều thông tin cho rằng cuộc hôn nhân của họ dựa trên nền tảng kinh doanh quan hệ đối nội đối nɠɵạı. Bởi lẽ sau khi cưới nhau, công ty của bố hắn ở Việt Nam phất lên như diều gặp gió. Khi ấy Việt Nam đối với chuyện người nước ngoài đầu tư vào thị trường trong nước vẫn chưa cởi mở, đặc biệt là lĩnh vực đầu tư nhà đất. Một người Hàn Quốc đơn thương ở đất nước lạ lẫm như Việt Nam, không có ai chống lưng sao có thể phát triển đến như thế.
Một năm sau khi cưới nhau, họ sinh đứa con trai đầu lòng duy nhất là hắn.
ŧıểυ sử của hắn giản lược tới năm 15 tuổi, chỉ đại khái nói sơ bộ rằng thành tích học tập của hắn "không khả quan", cuộc sống "có phần sa ngã". Hạc nhíu nhíu mày nhìn mấy từ ngữ hoa mỹ kia, nói toẹt ra chắc chắn là thành tích be bét, thường xuyên tụ tập chơi bời đánh nhau chứ gì?
Sau khi mẹ qua đời, hắn không còn quậy phá như xưa, nhưng tình hình học tập ở trường vẫn tang thương không khởi sắc.
Trên Wiki nói rằng hắn cảm thấy chương trình giáo dục phổ thông không thể áp dụng trong thực tiễn. Hạc thấy mi mắt giật giật. Đây còn không phải là miệng lưỡi không xương, đảo trắng thành đen đi? Cô rất nghi ngờ căn bản từ đầu đến cuối hắn chưa từng có ý định học hành đàng hoàng.
Trong khi các bạn học tập hoặc ôn thi đại học, hắn bỏ phần lớn thời gian làm thêm. Với số tiền kiếm được từ các công việc của mình, bắt đầu tham gia mua bán cổ phiếu ngay từ những năm còn ngồi ở trường cấp ba. Đến năm 18 tuổi, khi hắn vừa tốt nghiệp cấp 3 cũng là lúc portfolio trong tay hắn đã sở hữu rất nhiều cổ phiếu có giá trị đáng kinh ngạc.
Hắn dùng số tiền mà mình tự kiếm được đăng ký vào một trường đại học nước ngoài trong thành phố, chuyên ngành tài chính. Năm San 19 tuổi, Phong Đới rơi vào khủng hoảng, San vẫn còn trong trường đại học. Lúc người khác ráo riết rao bán toàn bộ số phiếu của mình trong nỗi lo sợ rằng chúng sẽ trở thành những tờ giấy lộn, hắn lẳng lặng đi thu mua một số lượng lớn. Phong Đới lội ngược dòng thành công thì hắn cũng hắn cũng trở thành một trong những nhà đầu tư trẻ tuổi thành công nhất. Hiện nay, tuy sở hữu rất nhiều cổ phiếu đáng giá trị, thế nhưng điều kỳ quặc chính là hắn không cầm trong tay bất kỳ một cổ phần nào của Galaxy, công ty của bố hắn.
Chẳng trách tại sao tên tóc vàng kia lại đến dằn mặt cô. Hắn không phải chỉ sinh ra trong một núi tiền, mà có lẽ bản thân hắn cũng là một cỗ máy sản xuất tiền chính hiệu.
Bây giờ thì cô đã hiểu tại sao khi ấy bên Phong Đới lại mời hắn đến tiệc thành lập công ty, tại sao các lãnh đa͙σ cấp cao không ngừng kéo tới bắt chuyện với hắn, tại sao khi cô hỏi hắn có làm hoặc quen ai làm trong Phong Đới không hắn đều trả lời không có, tại sao hắn nói hắn chỉ ngồi ở nhà và đi ăn tiệc. Cầm một số lượng lớn cổ phiếu như thế, mỗi năm hắn đều có lãi cổ tức. Thêm nữa nếu cổ phiếu lên giá thì hắn không cần làm việc gì cũng tự động trở thành người giàu.
Thế mà lúc đó không phải hắn nói với cô không chơi cổ phiếu hay sao?
Cô liếc mắt xuống, bắt gặp một đoạn phỏng vấn nhỏ của hắn với tạp chí Forbes nói đúng về vấn đề này – "Những người "chơi" cổ phiếu là những người xem việc mua bán cổ phiếu như một ván bạc. Họ cầm cổ phiếu trong tay như những lá bài, thắng hay thua đều là do vận may điều hành. Cho dù có thắng được nhiều tiền thì họ cũng chỉ là những kẻ vô dụng may mắn."
Hạc nhíu mày, không hiểu sao lại cảm thấy bốn chữ "vô dụng may mắn" hình như là ném vào giữa mặt cô.
Cô trừng mắt một lúc rồi đọc tiếp - "Đối với tôi, khi mua cổ phiếu cũng đồng nghĩa với việc bạn đang mua một phần của công ty đó. Cầm cổ phiếu của công ty đó trong tay có nghĩa là bạn đã trở thành một trong những người chủ của công ty. Công ty mà bạn làm chủ trở thành đứa con tinh thần của bạn. Bạn có nghĩa vụ và trách nhiệm giống như một người cha mẹ. Bạn không vứt bỏ đứa con của mình chỉ vì nó không hoạt động như mong đợi, bạn tin tưởng, uốn nắn, sửa đổi để nó tốt hơn. Đó mới là ý nghĩa thật sự của đầu tư cổ phiếu."
Hạc lại một lần nữa đọc lại, sau đó lại nhìn hình San ở cuối trang Wiki, cảm thấy thật mâu thuẫn. Nói chuyện đanh gọn, sâu sắc và trưởng thành như vậy. Rõ ràng là hắn, mà cũng không phải là hắn. Cô khẽ thở dài, đưa tay tắt những khung cửa sổ đang mở về hắn. Khi tắt đến khung kết quả tìm kiếm hình ảnh trên Google, Hạc chợt khựng lại.
Hạc nhíu nhíu mày, sau đó nhấp vào một bức ảnh. Màn hình liền phóng lớn tấm hình kia lên.
Trong hình, San dường như đang tham gia một bữa tiệc nào đó. Hắn mặc sơ mi trắng, cà vạt đen, không mặc vest, ngồi cùng hàng với một số người đàn ông ăn mặc nghiêm trang.
Người chụp focus vào hắn, cho nên nhìn hắn rất rõ và sắc nét, những người khác xung quanh đều nhòe mờ. Góc chụp nghiêng chỉ thấy nửa gương mặt San. Hắn giống như đang nghe phát biểu, đầu hơi nghiêng, vẻ mặt chăm chú. Bởi vì đầu nghiêng, từ cổ áo trắng dựng cao thẳng tắp của hắn thấp thoáng thấy một thứ gì đó màu hồng.
Không cần phải hỏi Hạc cũng biết đây chính là chiếc băng dính cá nhân Hello Kitty của Mây mà cô đã dán lên cho hắn.
Hạc nhìn tấm hình, cô bất giác tủm tỉm cười. Nhìn cái băng cá nhân mất hình tượng Hello Kitty kia, ai mà còn cho rằng hắn là thần thánh phương nào nữa.
Vừa đúng lúc đó em gái Nguyệt cùng phòng pha cà phê trở về đi ngang qua nhìn thấy liền tặc lưỡi - "Đang làm việc lén lút nhìn hình người yêu tủm tà tủm tỉm như thế. Chậc chậc, mùa xuân hoa nở cũng không tươi bằng chị."
Hạc liền tắt khung cửa sổ kia, quay lại lườm Nguyệt. Cô em gái lè lưỡi làm bộ dạng bó tay rồi lon ton quay về bàn.
Người đi rồi cô mới rút điện thoại ra, tìm tấm hình kia rồi save về máy. Vừa down cô vừa hí hửng nghĩ đến chuyện dùng tấm này để đả kích San.
Buổi chiều khi cô tan sở, San không đến. Hạc leo lên xe buýt về thằng nhà. Trên đường đi cô nhớ lại lời Mây đã nói - "Nếu ngày mai cậu ta cũng đến tìm cậu, chắc chắn là thích cậu."
Hắn không xuất hiện, suy ra hắn không thích cô. Hạc gục gặc - "Đương nhiên, đương nhiên, hắn sao có thể thích mình."
Trong lòng cô liền nhẹ nhõm, bắt đầu suy diễn đến chuyện tối nay ăn gì.
Xuống xe buýt, cô đi đến một tiệm thực phẩm gần nhà, mua một số thứ. Vừa mua cô vừa gọi điện cho Mây - "Mây Nhỏ, tối nay cậu có về nhà không?"
"Hỏi thế này là muốn tớ về hay không về đây?" - Mây cười cười.
"Đương nhiên là muốn cậu về rồi. Tối nay tớ định nấu cơm. Cậu về ăn không?"
"Sao hôm nay lại đột nhiên nấu cơm thế? Có chuyện gì vui à?" – Mây cao giọng – "Hay là chàng trai son môi kia lại đến tìm cậu rồi?"
Chàng trai son môi? Hạc không kiềm được rùng mình một cái - "Cậu làm ơn đừng có đặt mấy cái biệt danh nổi da gà như thế. Vì hắn không đến nên tớ mới vui đấy chứ. Nói ngay, rốt cuộc tối nay cậu có về hay không?"
"Ầy, ngày nào cậu không nấu lại lựa đúng ngày tớ được mời cơm thế? Rốt cuộc là có thành ý hay không đây?" - Mây có chút ấm ức.
Hạc bật cười - "Ai mời cậu đi ăn thế? Nam hay nữ?"
Mây ha ha cười lớn - "Đương nhiên là nam rồi."
"Đồng nghiệp à?"
"Không. Người quen của họ hàng giới thiệu."
Hạc à một tiếng, đây cũng không phải là lần đầu tiên Mây được người khác giới thiệu gặp mặt, cho nên cô cũng không ngạc nhiên lắm. Hạc cười cười - "Thế tối nay ŧıểυ thư Mây chắc là không về nhà ngủ phải không?"
"Điên. Mai tớ còn phải đi làm."
Hạc ra hiệu cho người bán cân nửa ký cánh gà rồi nói - "Được rồi, đi chơi vui vẻ đi, nhớ cẩn thận. Tớ về nấu cơm đây."
"Tối nay cậu nấu món gì thế?"
"Cánh gà chiên nước mắm."
Cô nghe Mây gào lên - "Nhớ để phần, để phần cho tớ."
Nghe đến đây Hạc lại ra hiệu lấy thêm nửa ký cánh gà nữa, vừa cười vừa giả bộ than vãn - "Cậu thật là, có trai bao cơm còn phải có gái bao cánh gà."
Hai người họ đùa giỡn một chút rồi mới cúp máy, Hạc mua xong đồ ăn, thanh toán tiền rồi về nhà chuẩn bị nấu cơm. Cô thay đồ, đeo tạp dề vào, bắt nồi cơm rồi đổ nước rửa cánh gà, sau đó lại nhặt rau. Hạc bận rộn chuẩn bị một hồi cuối cùng cũng có thể bắt chảo lên bếp. Dầu sôi cô cho gà vào chiên, liền phát những tiếng xèo xèo khẩn trương ồn ã.
Trong khi cô chiên gà, điện thoại của Hạc để trong phòng khách có reo vài lần nhưng tiếng dầu chiên quá lớn cô không hề nghe thấy. Trong khi chờ gà chiên chín, cô tranh thủ bắt nồi nước nóng chuẩn bị nấu canh. Cô lấy thịt bằm cho vào, thêm hành và tỏi cho ngọt nước.
"Nấu món gì vậy?"
Hạc không ngừng tay, vừa khuấy thịt bằm trong nồi nước vừa trả lời - "Tớ sắp làm xong rồi, cậu ra ngoài chờ một chút là cơm chín thôi."
Ngay khi vừa trả lời xong cô liền giật bắn mình. Giọng nói này rõ ràng đâu phải của Mây. Hạc quay phắt lại. Vì quá bất ngờ mà khi quay người, Hạc không để ý thấy nồi nước đang cầm trong tay cũng chòng chành nghiêng theo.