Khi vừa bước xuống, cô quả thật thấy một bóng người. Có điều người này lại có một mái tóc vàng hoe như phản chiếu ánh nắng mặt trời. Hắn mặc áo thun trắng, quần dài caro đỏ, tai đeo khuyên, da mặt trắng bóc y như mấy thần tượng choi choi Hàn Quốc trên TV. Cô chưa từng thấy ai mặc quần caro đỏ đen ra đường, vì thế hắn đứng giữa sảnh nổi bật vô cùng.
Nhìn thấy cô, hắn híp mắt cười, đôi mắt một mí khép lại thành hai đường thẳng. Cô nhìn nụ cười ấy khoé miệng có hơi giật giật. Hắn chính xác là rơi vào cái thể loại mà cô nhìn thấy là dâng lên một xung cảm mãnh liệt muốn lôi đầu vào trong tiệm cắt tóc rồi quát với chủ tiệm – "Chị chủ, cạo trọc đầu nó cho tôi!"
Hắn đủng đỉnh đi về phía cô, giơ tay chào – "Hi, lâu rồi không gặp, chị khoẻ không?"
"Cậu đến đây làm gì?" – Cô cảnh giác nhìn hắn, xong lại nhìn quanh – "San đâu?"
Hắn toét miệng cười – "Không phải là cậu ta thì chị thất vọng lắm hử?"
Cuối câu hắn còn đặc biệt lên giọng, y như cái kiểu nói chuyện của mấy diễn viên trên phim.
"Tôi hỏi cậu đến đây làm gì?" – Cô lại trừng mắt nhìn hắn. Từ lần đầu tiên gặp hắn trần nửa người xuất hiện trên giường mình, ấn tượng của cô đối với hắn vẫn luôn luôn là kẻ biến thái.
"Tôi có chuyện muốn nói với chị." – Hắn cười, ánh mắt lại dường như không hề có chút hài hước.
Mười lăm phút sau, cô và hắn ngồi đối diện nhau trong một quán cà phê gần công viên.
Hắn vừa hút cà phê, vừa nhìn cô từ đầu tới chân, sau đó lẩm bẩm – "Ngực hơi nhỏ, eo bánh mì, mắt cũng to đi, nhưng mà mũi tẹt. Chân cũng dài đi, nhưng mà giống chân cò. Rốt cuộc là sao hắn lại thích?"
Hắn nói không lớn, nhưng đủ cho cô nghe. Khoé miệng cô lại giật giật, thầm chửi bọn hải quan ngoài sân bay rốt cuộc là làm ăn kiểu gì mà cứ để cho mấy tên nhóc choai choai này du nhập vào tự tiện xỉ xói người dân nước Việt thật thà chân chất như cô. Hết tên Kim San kia lại đến tên Lee Min này.
Hạc nén giận. Dù gì cô cũng lớn tuổi hơn, không thể chấp nhất bọn trẻ con chưa vắt sạch mũi này – "Tôi hỏi lại lần nữa, rốt cuộc là vì sao cậu đến tìm tôi?"
"Nghe nói gần đây chị được người ta tỏ tình?" – Hắn điềm nhiên hỏi.
Cà phê đang hút vào họng liền đi lộn vào thanh quản, khiến Hạc ho sù sụ.
"Xem phản ứng của chị thì đúng rồi." – Min toét miệng cười – "Vậy chị định làm thế nào?"
Sao gần đây có nhiều người hỏi cô câu này thế?
"Tôi định làm thế nào cũng không liên quan tới cậu." – Hạc lạnh nhạt nói.
"Có liên quan. Tôi là bạn thân hắn."
Bạn thân thì có liên quan gì? Không hiểu sao trong đầu cô liền liên tưởng đến câu nói của Mây – "Hai anh ấy yêu nhau ấy mà."
Hạc nuốt nước bọt, không lẽ tên này tới đây... đánh ghen?
Hạc rùng mình, nhìn cậu ta từ trên xuống dưới xem người kia có giấu trong người can acid nào không. Khẳng định hắn đi tay không, cô mới nói – "Tôi thật sự không có ý gì với cậu ta hết."
Min nhìn cô mỉm cười, giống như đã biết trước câu trả lời của cô – "Thật à?"
"Tin hay không tuỳ cậu."
"Vậy còn một câu nữa, trái tim của chị cứng rắn bao nhiêu?"
Hạc nheo hẹp con mắt - "Đây là ý gì?"
Min nhàn nhã dựa lưng ra sau ghế, chắp tay bình thản hỏi một câu lạc đề - "Chị có biết vì sao khi lần đầu nhìn thấy chị thì cậu ta lại lạng tay lái không?"
"Vì sao?" – Hạc dè dặt hỏi, vấn đề này cô cũng đã từng tự hỏi bản thân rất nhiều lần mà không có câu giải đáp. Bởi vì nếu không có lần té xe đó, cô và hắn vĩnh viễn là hai đường thẳng song song không bao giờ chạm nhau – "Cậu ta say rượu lái xe à?"
Min lắc đầu - "Chúng tôi không uống rượu khi lái xe. Cậu ta đua xe cùng bọn tôi đã bốn năm rồi, tuy không phải là thành viên thường trực nhưng kỹ thuật cũng tốt nhất trong băng, chưa từng bao giờ xảy ra tai nạn. Huống hồ con đường đó chúng tôi đều thuộc nằm lòng."
"Vì tôi đẹp quá chăng?" – Cô lại hỏi.
Min nhìn cô, khoé miệng hơi hơi giật nhẹ, lạnh nhạt nói – "Cái này tôi không có ý kiến. Chị về tự soi gương sẽ rõ."
"Vậy thì tại sao?"
"Vì chị trông rất giống người mẹ đã mất của cậu ta." – Gương mặt Min đột nhiên lại nghiêm túc lạ thường – "Tôi nghĩ chị cũng biết, San là một người rất cố chấp. Một khi hắn đã nhắm được điều gì, nhất định sẽ dồn toàn bộ tâm ý và sức lực mà thực hiện. Ngay cả chuyện tình cảm cũng thế."
Hạc không mở miệng trả lời.
Thấy cô không trả lời, hắn lại nói tiếp – "Chị có bao giờ thử Google tên hắn chưa?"
Hạc vẫn một mực im lặng không đáp.
"Nếu có thời gian chị thử tìm hiểu nhé. Có khi sẽ tìm được nhiều thứ thú vị đấy. Tôi nghĩ chị là một cô gái khá độc lập, cứng rắn. Chị hiện giờ không thích hắn thì tốt. Nhưng chỉ sợ trái tim chị không đủ cứng rắn để chống đỡ hắn thôi." – Min cười đáp.
Cô bắt đầu hiểu lý do vì sao Min đến tìm cô. Người này bên ngoài hay cười, thái độ niềm nở, nhưng kỳ thực lời nói gần xa đầy ẩn ý. Hắn trái ngược hoàn toàn với San như nước với lửa. Nếu so sánh Kim San là mãnh hổ, hắn là mãng xà. Nam châm cùng chiều thì đẩy nhau, trái chiều thì hút nhau. Cô nghĩ có lẽ như thế họ mới là bạn thân của nhau.
"Cậu đến đây để cảnh cáo tôi đúng không?"
"Không có, tôi chỉ là đến cổ vũ tinh thần cho chị." – Hắn cười – "Con gái khi yêu hay mù quáng lắm. Chị xem, đường đi từ chỗ chị đến chỗ hắn xa như thế, tôi chỉ sợ chị hy sinh dọc đường thôi."
Hạc cuối cùng không chịu được đặt chiếc cốc thuỷ tinh xuống bàn tạo một tiếng keng rõ to, mất kiên nhẫn nói – "Cậu nói tôi giống mẹ hắn? Tôi thấy cậu mới là giống mẹ hắn. Hắn bao nhiêu tuổi rồi mà cậu còn phải quản? Chị đây không thích hay thích hắn cũng cần cậu dạy đời sao?"
Hình như thái độ của cô hơi ngoài mong đợi cũng Min, hắn sững người nhìn cô.
"Chuyện này là chuyện giữa tôi và hắn, không cần cái thể loại mẹ kế như cậu phải lo. Thêm nữa, không cần tra google tôi cũng biết, hắn chắc chắn là tiền đồ ngời ngời chứ gì. Không chừng còn là con trai của một tên tai to mặt lớn nào, sinh ra đã ngập trong núi tiền. Như vậy thì đã làm sao? Gia cảnh hơn người thì tốt lắm sao? Trong núi tiền cậu ta đội lên đầu đó, có bao nhiêu đồng cậu ta tự làm ra? Có ai nghĩ rằng những điều đó đối với cậu ta là gánh nặng không? Cậu là bạn hắn chắc chắn hiểu rõ hơn tôi, cậu ta cố gắng như thế nào, gồng mình như thế nào, làm những chuyện bản thân mình chán ghét như thế nào để đổi lấy cái thân phận kia. Nếu tôi cũng như người khác nhìn cái gia cảnh mà kết luận cả con người cậu ta, thì tôi từ lâu đã tránh xa cậu ta rồi." - Cô nói một hơi đầy kích động, nói đến cả mặt đỏ phừng phừng – "Cho dù tôi có thích hay không thích cậu ta, cũng không liên quan đến cái gia cảnh chết tiệt của hắn. Tôi tự biết phải làm thế nào, cậu không cần bận tâm."
Thấy tên kia đờ người sững sờ nhìn mình thì Hạc rút bóp tiền ra đặt tiền lên bàn, trừng mắt nói tiếp – "Chuyện cần nói tôi đã nói rồi, tôi về công ty đây. Lần uống nước này tôi mời. Không có lần sau đâu nên cậu cứ từ từ thưởng thức."
Không đợi Min lên tiếng, cô đứng dậy đi luôn.
Thấy cô đi rồi, một đám con trai ngồi hóng chuyện quanh quán cà phê cùng không hẹn mà quây quần quanh chiếc bàn Min đang ngồi, tíu tít ca thán – "Woa, chị dâu thật là ngầu."
"Nếu có ai nói tốt cho em như thế, em cũng yêu không quay đầu lại."
"Chẳng trách anh San đổ chị ấy."
"Anh Min, vậy tính sao đây?"
Lúc này Min mới nở một nụ cười khẽ - "Đúng là một cô gái thú vị, chúng ta cứ chờ xem sao."