Tô Niệm hít một hơi, không hiểu sao lại cảm thấy nguy hiểm. Cô còn chưa kịp lên tiếng vòng eo đột nhiên bị siết chặt, thân thể bị Chu Nghiên Thâm kéo chặt vào gần.
Cô không có cơ hội phản kháng, nụ hôn của ông tiến tới không một chút do dự.
Chu Nghiên Thâm hôn đến thô bạo, ông ngấu nghiến đôi môi mềm mại của cô, đẩy đầu lưỡi vào hàm răng đang nghiến chặt của cô mà mυ"ŧ mạnh lấy lưỡi. Hai tay ông cũng không hề rảnh rỗi, Chu Nghiên Thâm chụp lấy bờ mông đang hếch lên của cô ấn vào đũng quần ông.
Môi của Tô Niệm bị hôn đến đau, sau khi phản ứng liền không chịu phối hợp mà giãy dụa, dùng sức ấn đầu lưỡi lên môi không cho ông tiến vào, thân thể vặn vẹo vô cùng, hai tay hỗn loạn áp vào ngực ông đẩy mạnh.
Tô Niệm không thể nào ngờ được ông lại muốn làm vậy với cô: "Không...ưm...đừng mà....ba...không..."
Cho dù lúc ở trên giường đã cùng ông triền miên cả đêm, nhưng tình huống hiện giờ lại trở nên quá sức chịu đựng của cô.
Chu Nghiên Thâm không vui nhíu mày, bắt lấy hai cổ tay Tô Niệm rồi đè lên cửa, sau đó lại cúi đầu hôn cô.
Ông mυ"ŧ lấy đôi môi của cô, mềm mại như cánh hoa anh đào, dư vị quả thật quá tuyệt vời, sự phản đối của cô lại càng khiến ham muốn chinh phục của Chu Nghiên Thâm trỗi dậy.
du͙© vọиɠ dâng cao khiến đũng quần của ông gồ lên một cục, ©ôи th!t căng phồng bên trong quần của ông không ngừng cọ xát vào đôi chân mềm mại của Tô Niệm, ông cố tình để cho hai thân thể ép sát lại, bên dưới lại cọ xát.
Hai chân Tô Niệm hơi run lên, giống như đã có cảm giác, sự kháng cự cũng dần dần yếu ớt.
Phát hiện ra điều ấy, Chu Nghiên Thâm làm một lúc rồi mới buông tha cho môi của cô: "Có cảm giác rồi à?"
Tô Niệm bị ánh mắt trêu chọc của ông nhìn chằm chằm và chỉ có thể ước tìm được một cái lỗ để chui xuống, cô nói một cách yếu ớt: "Ba....con không muốn như vậy..."
"Không muốn như nào? Hả?" Chu Nghiên Thâm nhướn mày, khóe miệng nhếch lên một chút chế giễu, bàn tay ông đặt lên cặp đùi thon gọn đẹp đẽ của cô vuốt một đường đi lên trên, ngón tay trượt xuyên qua lớp qυầи ɭóŧ mỏng manh đang trở nên nhớp nháp: "Khẩu thị tâm phi, nhìn xem, cơ thể cô lại có vẻ không nói như vậy."
Lời của Chu Nghiên Thâm khiến cô vô cùng xấu hổ, Tô Niệm quay mặt đi, nghĩ đến phản ứng sinh lý của mình mà nức nở: "Ba, mấy hôm nay là ngày an toàn của con, không thể mang thai được. Ba có thể...đừng làm vậy được không?"
Tô Niệm là đang mượn giống của ông, nhưng điều đó không có nghĩa cô là công cụ giúp ông phát tiết du͙© vọиɠ.
Lúc trước thì không nói, nhưng hiện giờ đến cả ngày an toàn cũng vẫn phải phục vụ ông và Chu Trình, đây là chuyện gì chứ?
Hai mắt Chu Nghiên Thâm tối sầm lại, bàn tay vuốt ve từng chút dọc theo cơ thể yêu kiều của cô, ngón tay hơi thô ráp chậm rãi vuốt ve chiếc cổ trắng nõn, động tác vừa dịu dàng lại vừa lưu luyến.
Tô Niệm vô cùng sợ hãi, nhưng sau khi quen với ánh sáng mờ ảo, cô miễn cưỡng có thể trông thấy khuôn mặt thâm trầm khó lường của ông. Trong đáy mắt ấy không có một chút ánh sáng nào, sâu thẳm như một cái giếng cổ.
Nhiệt độ của Chu Nghiên Thâm đang đặt trên cổ càng khiến Tô Niệm sợ hãi, chỉ lo ông không vui một cái liền bóp chết cố.
Sau một hồi lâu trầm mặc, cô mới nghe thấy người đàn ông thẳng thắn nói: "Tô Niệm, ngày an toàn cũng không thể ngăn được việc tôi muốn cô..."
Tô Niệm chỉ nghe thấy trong đầu nổ 'bùm' một tiếng, lời ông nói khiến khuôn mặt cô tái nhợt.
"Nhưng...." Tô Niệm vừa mới nói được một chữ đã bị đôi môi của ông chặn lại.
Chu Nghiên Thâm hôn một cách tỉ mỉ và dài lâu, chiếc lưỡi dài tiến thẳng vào để móc lấy lưỡi của cô. Cô trốn ông liền đuổi theo, đẩy cô đến mức không thể rút lui mới nhẹ nhàng hôn Tô Niệm, ép cô phải nhận lấy.