Lúc Tô Niệm tỉnh lại đã là gần trưa, cô miễn cưỡng xuống khỏi giường, sau khi tắm rửa sạch sẽ mới lững thững đi xuống tầng.
Lúc đi ngang qua phòng khách Tô Niệm lại trông thấy người đàn ông mà vốn dĩ giờ này đã không còn ở nhà.
Người đàn ông ngồi trên sô pha mặc một chiếc áo sơ mi sọc dọc màu xanh trắng đơn giản, tay áo được xắn lên vài vòng, lộ ra cánh tay cường tráng, bên dưới mặc một chiếc quần tây đen với đôi chân thẳng tắp, ông cầm tờ báo trong tay lật qua nhàn nhã đọc.
Ánh sáng chói rực từ cửa sổ kính hắt vào mặt ông, khiến dáng người trông càng sắc sảo và góc cạnh, thật chẳng giống một ông già chút nào.
Tô Niệm sững sờ, mãi cho đến khi ông ngước mắt lên nhìn, ngay lúc ánh mắt chạm nhau, cô quay mặt đi vì ngượng ngùng, lúng túng chào hỏi: "Ba, chào buổi sáng."
Chu Nghiên Thâm khẽ nhíu mày, ông nhàn nhạt trả lời 'ừ' một tiếng, sau đó lại tiếp tục đọc báo.
Thấy Tô Niệm đã dậy, người làm trong nhà bắt đầu bưng bữa sáng lên bàn cho cô.
Tô Niệm nhỏ nhẹ nói cảm ơn, cúi đầu yên lặng ăn bữa sáng.
Vừa tốt nghiệp xong Tô Niệm đã gả vào nhà họ Chu, Chu Nghiên Thâm ngay từ đầu đã không hài lòng về cô, càng không hài lòng về công việc của cô sau khi kết hôn. Vì để làm ông vui lòng, Tô Niệm đã từ bỏ ý định ra ngoài làm việc, đồng thời từ chối tất cả các lời mời sau đó.
Vì vậy, bây giờ Tô Niệm không khác gì con sâu gạo, ngày thường không phải đang ở trong sân chăm sóc hoa và cây cảnh cô tự trồng, thì cũng là đang đọc sách, thi thoảng lại cùng bạn bè ra ngoài dạo phố.
Cô đã từng nghĩ rằng mọi chuyện cũng không tệ như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại cô có chút hối hận.
Càng ngày Tô Niệm càng cảm thấy mình giống như một bông hoa dại, không có nhà họ Chu thì không thể sống nổi.
Ăn sáng xong, Tô Niệm còn chưa kịp đứng dậy, sau lưng đã có một giọng nói trầm ấm của một người đàn ông vang lên, "Sau khi ăn xong hãy đến phòng làm việc của tôi."
Lưng cô cứng đờ, mím môi muốn phản kháng nhưng cuối cùng vẫn là đi theo.
Phòng làm việc của Chu Nghiên Thâm là phòng đầu tiên bên trái trên tầng hai, Tô Niệm chậm rãi đi tới, khi đến cửa phòng làm việc ông đã ở bên trong.
Tô Niệm không thể đoán được ông muốn làm gì, mỗi lần làʍ t̠ìиɦ đều có cả ba người họ. Khi ra khỏi giường, thái độ của ông đối với Tô Niệm vẫn luôn thờ ơ, trừ việc chào hỏi thông thường sẽ không nói chuyện gì nhiều.
Nghĩ đến đây cô khẽ bấm vào ngón tay của mình, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa đi vào.
Bên trong là khoảng không tối đen, Tô Niệm còn chưa kịp thích ứng đã thấy có một bàn tay siết lấy cổ cô, chưa kịp kêu lên thì đã bị một lực kéo mạnh vào trong.
Tô Niệm xoay một vòng, tấm lưng áp vào cửa gỗ cứng nhắc, tay nắm cửa chọc vào bên hông khiến cô khẽ cau mày.
Người đàn ông đang ở rất gần Tô Niệm, cô thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở nóng bừng của ông phả vào trán mình.
nɠɵạı trừ chuyện bất đắc dĩ khi ở trên giường, Tô Niệm chưa bao giờ gần gũi với một người đàn ông nào khác ngoài Chu Trình đến thế, trái tim cô lúc này như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tô Niệm vô thức siết chặt tay áo, miệng run rẩy nói: "Ba...ba muốn làm gì vậy?"
Tầm nhìn của Chu Nghiên Thâm vô cùng tốt, trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt Tô Niệm. Sợ hãi, luống cuống, bối rối, ngây thơ giống như một cô thiếu nữ không biết gì.
Chu Nghiên Thâm khẽ cười, ngón tay thon dài nâng cằm của cô lên, ông dừng cách đôi môi non nớt của cô vài milimet, "Con dâu ngoan của tôi, cô nghĩ sao?"