Tiếng van xin non nớt lần này không phát ra từ hướng cái xác không đầu kia, mà lại vọng lên từ dưới chân tôi.
Hoảng hốt, tôi cúi đầu nhìn xuống, lập tức dựng tóc gáy, toàn thân như có hàng ngàn vạn con kiến đang cắn xé.
Quả bóng da trắng lúc nãy giờ biến thành một cái đầu người đẫm máu!
Giữa lớp thịt nhầy nhụa, một thằng bé con đang trợn ngược mắt nhìn tôi, dưới ánh trăng lạnh lẽo, da dẻ thằng bé trắng bệch như tuyết, vết đứt ở cổ không ngừng tuôn ra máu tươi, thấm qua lớp đá xanh rồi ngấm xuống đất.
Mấy ngày nay, tuy tôi đã trải qua không ít chuyện khó tin, nhưng cảnh tượng ghê rợn thế này thì đây là lần đầu.
Tôi chẳng kịp nghĩ nhiều, điên cuồng giãy giụa để thoát khỏi sự trói buộc của thằng bé, nhưng tôi không ngờ rằng thằng bé này trông chỉ khoảng bảy tám tuổi, nhưng sức lực lại lớn kinh khủng.
Dù tôi có giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi nó, ngược lại còn khiến cánh tay mình thêm mấy vệt máu đỏ tươi.
"Chú ơi, chú nhặt cái đầu lên giúp cháu đi, cháu xin chú đấy, không có đầu cháu không tìm được mẹ đâu."
Hai tay thằng bé không ngừng lay cánh tay tôi, trong lời nói ngoài sự cầu xin còn mang theo cả tiếng nức nở.
Dù cảnh tượng trước mắt quá kinh dị, nhưng giọng nói non nớt đáng thương của thằng bé cuối cùng cũng khiến lòng tôi mềm nhũn.
Sau khi quyết định, tôi cúi người đưa tay về phía cái đầu người đẫm máu kia, lúc này trong lòng tôi hoảng sợ bất an, bàn tay đưa ra đã bắt đầu run rẩy dữ dội, trong khoảnh khắc tôi nhắm chặt mắt không dám nhìn nữa.
Ngay khi tay tôi sắp chạm vào cái đầu, đột nhiên tay thằng bé buông ra, ngay sau đó tôi nghe thấy giọng thằng bé từ hướng sân vọng lại:
“Chú ơi, chú đi theo cháu, bà nội mời chú vào."
Nghe thấy giọng thằng bé, tôi lập tức mở mắt ra, nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi ngây người.
Lúc này cái đầu người trên đất đã biến mất không dấu vết, giữa đám cỏ dại trong sân, thằng bé đang ôm một quả bóng da trắng vẫy tay với tôi.
Dưới ánh trăng, thằng bé đã trở lại hình dáng bình thường, vết thương đứt ở cổ không còn, ngay cả nền đá xanh bị nhuộm đỏ trước đó giờ cũng đã trở lại như cũ.
Đến đây tôi mới hiểu ra cảnh tượng đẫm máu vừa rồi đều là giả, tôi hẳn là đã trúng phải một loại pháp thuật như ảo ảnh, nên mới nhìn thấy cảnh tượng ghê rợn như vậy.
"Chú ơi mau vào đi, bà nội mời chú vào!”
Trong lúc tôi còn đang do dự, thằng bé lại vẫy tay với tôi.
Giờ tôi và Lê Hải đã bị mắc kẹt ở hẻm Mũ Vành, chắc chắn là do bà lão này giở trò quỷ quái.
Nếu tôi không đi thì tôi và Lê Hải chắc chắn sẽ mất mạng ở đây, nghĩ đến đây tôi hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại tâm trạng căng thẳng rồi bước về phía cổng sân.
Vừa bước vào sân, một luồng khí lạnh lẽo từ bốn phương tám hướng ập đến, đám cỏ dại trước mặt dưới gió âm như sóng biển cuồn cuộn, cảnh tượng đổ nát xung quanh càng làm tăng thêm cảm giác thê lương quỷ dị.
"Cháu ơi, nhà cửa đổ nát hết cả rồi, cháu và bà cháu ở đâu?”
Nhìn ngôi nhà đổ nát, tôi không khỏi hỏi.
"Cháu và bà ở dưới đất, chú đi theo cháu, cháu dẫn chú đi.”
Thằng bé nói xong quay người bước về phía ngôi nhà đổ nát hơn nửa.
Thấy thằng bé rời đi, tôi quay đầu nhìn Lê Hải đang nằm trong ngõ, tuy trong lòng lo lắng cho sự an nguy của cậu ấy, nhưng điều quan trọng nhất hiện tại vẫn là gặp được bà lão kia, dù sao nếu bà lão không mở lời thì tôi và Lê Hải chắc chắn không thể sống sót rời khỏi ngõ.
Thằng bé đi đến trước cánh cửa gỗ cũ kỹ rồi đưa tay đẩy cửa ra, sau đó bước vào nhà.
Tôi vội vàng đi theo đến trước cửa, nhưng khi tôi nhìn vào trong nhà dưới ánh trăng thì khựng lại.
Ngôi nhà tàn tạ ngổn ngang, trong nhà đầy những bàn ghế lộn xộn, xà nhà trên đầu đã đổ xuống đất, mạng nhện giăng đầy bụi bặm.
Nhưng thằng bé lại biến mất không dấu vết, nhìn quanh không thấy bóng dáng nó đâu, ngay khi tôi đang kinh ngạc thì một giọng nói non nớt lại vang lên bên tai:
“Chú ơi, cháu ở đây, mau vào với cháu đi!"
Lần theo tiếng nói, ở phía trước mặt tôi vài mét, thằng bé đang thò đầu lên từ dưới đất.
Nhờ ánh trăng chiếu xuống, tôi mới nhìn rõ, thì ra dưới đất có một cái hố sâu, thằng bé vừa nãy đã chui xuống hố nên tôi không nhìn thấy nó.
"Cháu... cháu và bà cháu ở dưới đất?”
Tôi nhìn thằng bé vẻ mặt kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, cháu và bà đã ở dưới đất hơn hai mươi năm rồi, dưới đó có đủ cả, chú mau xuống với cháu đi.”
Thằng bé nói xong liền biến mất dưới đất, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Nghe thấy lời này của thằng bé, người tôi đột nhiên chấn động, thằng bé này tuổi khoảng bảy tám tuổi, đã ở đây hơn hai mươi năm, ý là nó đã chết hơn hai mươi năm rồi.
Nhớ lại dáng vẻ đáng sợ của nó trước đó, tôi đột nhiên nhớ đến vụ án mạng năm xưa, chẳng lẽ thằng bé này chính là nạn nhân năm đó!
Kinh ngạc, tôi nhanh chóng bước về phía hố sâu, đến trước hố tôi cúi đầu nhìn xuống, hố sâu đường kính khoảng một mét rưỡi, hình vuông, một bên là bậc thang đá xếp bằng đá xanh.
Tôi men theo bậc thang đi xuống, khoảng ba năm giây sau thì đến một đường hầm, đường hầm cao khoảng hai mét, không rộng lắm, chỉ đủ cho một người đi qua.
Hai bên vách đá của đường hầm cứ cách ba năm mét lại đào một cái hốc, bên trong đặt nến.
Dưới ánh đèn sáng trưng, tâm trạng căng thẳng ban đầu cũng dịu đi phần nào, tôi nhìn về phía trước, đường hầm chỉ dài hơn chục mét, cuối đường hầm dường như là một căn phòng, bên trong còn vọng ra tiếng nói chuyện lờ mờ.
Tôi lấy hết can đảm bước về phía trước, đi đến cuối đường hầm rồi nhìn vào bên trong, lập tức kinh ngạc.
Xung quanh tuy đều là tường đất, nhưng trong phòng lại có đủ mọi thứ.
Không chỉ có bàn ghế mà còn có tủ gỗ giường chiếu, không gian tuy chỉ vài chục mét vuông nhưng bày biện rất đầy đủ, thậm chí cả nồi niêu xoong chảo cũng có.
Lúc này thằng bé đang ngồi xổm một bên chơi bóng, còn bà lão mà tôi thấy trước đó đang ngồi uống trà trước bàn, dưới ánh nến trông bà ta rất điềm tĩnh.
"Thằng nhãi ranh này gan dạ thật, lại dám theo cháu ta vào đây.”
Bà lão đặt chén trà xuống, liếc nhìn tôi nói.
"Bà ơi, là anh em chúng cháu có mắt không tròng, vô tình mạo phạm đến bà, bản lĩnh của bà chúng cháu đã được chứng kiến rồi, bà có thể giơ cao đánh khẽ tha cho chúng cháu một con đường sống được không ạ.”
Tôi nhìn bà lão trước mặt không ngừng cúi đầu vái lạy nói.
Bà lão hừ lạnh một tiếng, phồng má nói:
“Sao cậu biết là bà già này nhốt các cậu ở trong này?"
"Chỉ cần nhìn là biết bà là người có bản lĩnh lớn, ngoài bà ra còn ai có bản lĩnh nhốt chúng cháu ở đây nữa ạ.”
Tôi nhìn bà lão tâng bốc nói.
Người đời ai cũng thích nghe lời hay, giờ bà lão này tuy đã thành ma nhưng chắc chắn cũng thích nghe những lời tâng bốc.
Chỉ cần nịnh bợ bà ta cho tốt thì tôi nghĩ bà lão sẽ không làm khó chúng tôi, dù sao nhìn tướng mạo của bà ta cũng không phải là loại người cổ quái khó tính.
Quả nhiên, sau khi tôi nói xong những lời này, khóe miệng bà lão khẽ nhếch lên lộ ra một nụ cười, sau đó bà ta mở miệng nói:
“Thằng nhãi này tuy ăn nói trơn tru, nhưng bà già này thích nghe, hôm nay ta sẽ tha cho cậu một mạng, nhưng bạn cậu thì phải chịu chút tội rồi."
Nghe thấy lời này tôi lập tức phản ứng lại, mắt của Lê Hải sở dĩ trở nên đỏ ngầu như máu chắc chắn là do bà lão này giở trò quỷ quái, nếu đúng là như vậy thì dù cậu ấy đến bệnh viện e rằng cũng không thể chữa khỏi.
Trong lúc cấp bách, tôi nhìn bà lão cầu xin:
“Bà ơi, bạn cháu giờ đã bị dọa ngất xỉu rồi, cậu ấy đã bị trừng phạt rồi, mong bà giơ cao đánh khẽ tha cho cậu ấy đi, sau này cậu ấy chắc chắn sẽ không dám nữa đâu ạ."
"Không dám gì? Cậu e rằng căn bản không biết cậu ta đắc tội với ta ở chỗ nào nữa chứ?”
Bà lão thu lại nụ cười, vẻ mặt âm trầm nhìn tôi hỏi.
Một câu nói của bà lão khiến tôi á khẩu không trả lời được, bà ta nói đúng, tôi căn bản không biết Lê Hải đã đắc tội với bà ta ở chỗ nào.
Lời nói quá đáng nhất cũng chỉ là nói một câu cảm ơn cả nhà bà, nhưng lúc đó bà lão lại mỉm cười đáp lại, còn dặn chúng tôi đi đường cẩn thận, đã như vậy thì Lê Hải rốt cuộc đã chọc giận bà lão này ở chỗ nào?
Bà lão thấy tôi không biết trả lời thế nào, hừ lạnh một tiếng nói:
“Không biết thì thôi, dù sao bạn cậu cũng sẽ phải chịu sự trừng phạt xứng đáng, nhiều nhất ba năm ngày nữa mắt cậu ta sẽ mù thôi."
Nghe thấy lời này trong lòng tôi thót lại một tiếng, lần này Lê Hải vì giúp tôi nên mới cùng tôi đến hẻm Mũ Vành này, nếu tôi mà vì tôi mà khiến cậu ấy bị mù mắt thì chẳng phải tôi đã trở thành tội nhân rồi sao, hơn nữa tôi còn ăn nói với bố mẹ cậu ấy thế nào!
"Bà ơi, nếu bà thật sự cảm thấy cậu ấy có gì mạo phạm đến bà, vậy thì tội này cháu xin gánh chịu, dù bà muốn trừng phạt cháu thế nào cũng được, dù có lấy mạng cháu, cháu cũng không nửa lời oán thán, nhưng tiền đề là bà phải chữa khỏi mắt cho bạn cháu, và để cậu ấy bình an vô sự rời khỏi hẻm Mũ Vành!”
Tôi nhìn bà lão trước mặt nói năng khẩn thiết.
Bà lão nghe thấy những lời này của tôi thì sắc mặt biến đổi, trong ánh mắt lộ ra một vẻ khó tin.
Một lát sau bà ta mới trầm giọng nói:
“Vì bạn cậu mà cậu lại liều cả mạng sống? Lấy mạng của cậu đổi mạng của cậu ta có đáng không?"
"Dù sao cháu cũng sống không quá hôm nay, đã như vậy thì thà đổi lấy mạng của bạn cháu, ít nhất cậu ấy còn có thể tiếp tục sống.”
Tôi nhìn bà lão cười khổ nói.
"Sống không quá hôm nay? Nhìn tướng mạo của thằng nhãi cậu tuy sống không được bao lâu nhưng hôm nay chắc chắn không chết được, cậu không cảm thấy bà già này sẽ ra tay giết cậu đấy chứ?”
Bà lão đánh giá tôi một lượt nói.
Nghe thấy lời này tôi không khỏi có chút ngơ ngác, theo thời gian mà suy tính thì hôm nay chính là ngày thứ ba, dù là Trần Tương Minh hay Tần Ôn Hoa đều đã chứng thực điều này, đã như vậy thì tại sao bà lão này lại nói tôi còn có thể sống thêm một thời gian nữa, chuyện này rốt cuộc là thế nào, theo lý thuyết bà lão này là ma thì bà ta cũng có thể nhìn ra tuổi thọ của tôi, nhưng sao lại nói khác với Trần Tương Minh và những người khác?
"Bà đừng lừa cháu nữa, mạng của cháu, cháu còn không biết sao, mười hai giờ đêm nay chính là giờ chết của cháu, nhưng trước đó cháu vẫn hy vọng bà có thể tha cho bạn cháu, bà có thể đồng ý với cháu không ạ?”
Tôi dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn bà lão hỏi.
Bà lão nghe tôi nói xong thì giơ tay lên vẫy, nói:
“Lại đây thằng nhãi, để bà già này xem tướng tay cho cậu, ta không tin ta có thể nhìn nhầm."
Giờ mạng của tôi và Lê Hải đều nằm trong tay bà lão, tôi căn bản không dám làm bất cứ điều gì trái ý bà ta, sau đó tôi nhanh chóng bước đến trước mặt bà lão, đưa lòng bàn tay ra.
Bà lão dùng bàn tay khô gầy nắm lấy tay tôi, sau đó cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay tôi.
Ước chừng xem ba năm giây sau thì bà lão đột nhiên run lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc!