Mượn Thọ

Chương 11: Hồng Y

Trước Sau

break

Máu tươi đỏ au sánh đặc bắn tung tóe trên sàn nhà, tựa như những đóa mai đỏ rực.

Bà lão thấy tôi ngã xuống không nhúc nhích, lưng còng xuống, giơ con dao phay trong tay lên, bổ xuống đầu tôi lần nữa.

Dao phay lóe lên ánh lạnh lẽo, nếu bị chém trúng thì dù không chết cũng trọng thương.

Lúc này quanh tôi không còn gì để đỡ, bất đắc dĩ tôi chỉ đành co gối phải lại, thừa lúc bà lão áp sát, chân đạp mạnh ra.

Do sự việc xảy ra quá đột ngột, bà lão không kịp phản ứng, cú đá này trúng ngay ngực bà ta.

Chỉ nghe "bịch" một tiếng, bà lão bị tôi đạp ngã xuống đất, ngã xuống rồi lại trượt đi mấy mét vì máu trên sàn trơn trượt mới dừng lại.

Bà lão ngã xuống giúp tôi có được chút thời gian thở dốc, quay đầu nhìn về phía cánh tay, vết chém do dao phay gây ra đang tuôn ra từng dòng máu tươi.

Lúc nãy kịch chiến với bà lão thì không thấy đau đớn gì, giờ được nghỉ ngơi thì cơn đau từ vết thương lan khắp cơ thể, khiến tôi không ngừng hít khí lạnh.

Cố nén cơn đau, tôi vừa định tìm miếng vải băng bó vết thương thì liếc mắt thấy bà lão đang đứng dậy.

Bà ta một tay ôm ngực chỗ bị thương, một tay nắm chặt dao phay, dùng ánh mắt cực kỳ âm u nhìn chằm chằm tôi, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Tao dù có liều cái mạng già này cũng phải báo thù cho lão già nhà tao!"

Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng bên tai, thấy bà lão lại giơ dao phay lên xông về phía tôi, tôi nào còn rảnh mà băng bó vết thương.

Tôi đảo mắt nhìn quanh, nhấc chiếc ghế xếp bên cạnh lên đẩy về phía bà lão.

Dao phay sắc bén chém vào ống thép của ghế xếp, lập tức tóe lửa.

Thấy ghế xếp cản được dao phay, tôi không dừng tay, hai tay dùng sức vặn mạnh, cổ tay bà lão đau nhức, dao phay rơi xuống đất.

Thấy vậy tôi vội đưa chân đá con dao ra xa, sau đó hai tay tiếp tục dùng sức đẩy, vì bà lão lúc này đã bị thương, cộng thêm tuổi cao, căn bản không phải đối thủ của tôi.

Bà ta loạng choạng lùi về phía sau, không lâu sau đã bị tôi đẩy đến chỗ cửa.

Tôi định đẩy bà ta ra khỏi cửa rồi đóng sập lại, nhưng không ngờ ngay lúc bà lão sắp bị tôi đẩy ra ngoài thì bị vướng vào khung cửa, lập tức ngã lăn ra đất, theo quán tính lăn thẳng xuống cầu thang, chỉ nghe "bịch" một tiếng, gáy đập vào bức tường cứng rắn, sau đó thì không còn động đậy.

Thấy bà lão nằm bất động dưới cầu thang, tim tôi thắt lại, vội vàng bước nhanh xuống lầu đến chỗ bà lão.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch dính đầy máu của bà lão dưới ánh trăng lạnh lẽo, tôi không khỏi nuốt nước bọt, hít sâu một hơi rồi mới cúi xuống đặt ngón tay run rẩy dưới mũi bà lão.

Vài giây sau đầu óc tôi trống rỗng, bà lão đã tắt thở.

"Chết rồi?”

Tôi kinh hoàng nhìn bà lão nằm trước mặt lẩm bẩm.

Tuy là phòng vệ chính đáng, nhưng dù sao cũng là vô ý giết người, nếu cảnh sát truy cứu trách nhiệm thì tôi chắc chắn không thoát khỏi liên can, nghĩ đến đây tôi vội vàng bước nhanh lên lầu chuẩn bị về phòng lấy điện thoại báo cảnh sát.

Nhưng điều khiến tôi không ngờ là khi tôi lấy điện thoại ra khỏi nhà chuẩn bị bấm số thì cảnh tượng trước mắt khiến tôi sững sờ, bà lão vừa nằm dưới đất đã biến mất không thấy bóng dáng.

Trên bức tường cũ kỹ bẩn thỉu chỉ còn lại một vũng máu tươi, có lẽ là do bị thương ở đầu.

Thấy bà lão biến mất, tôi vội vàng đến vị trí tay vịn cầu thang nhìn xuống dưới qua khe hở, tuy phía dưới lầu tối đen như mực nhưng tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn và tiếng thở dốc gấp gáp.

Nghe thấy tiếng động, trái tim treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng hạ xuống, xem ra bà lão này vẫn chưa chết, sở dĩ lúc nãy giả chết có lẽ là sợ tôi bồi thêm nhát dao, nên mới thừa lúc tôi về phòng lấy điện thoại mà lẻn đi.

Tuy bà ta chưa chết có nghĩa là sẽ còn đến tìm tôi báo thù, nhưng đối với tôi đây đã là kết quả tốt nhất, sáng mai tôi định báo cảnh sát, như vậy dù bà lão này còn muốn thừa cơ báo thù cũng không thành.

Kéo thân thể mệt mỏi bị thương trở về nhà, tôi dọn dẹp vết máu trên sàn trước, sau đó ném con chó đen vào thùng rác, chuẩn bị sáng mai xuống lầu vứt đi.

Còn về áo thọ kia tôi không đụng vào nữa, vẫn để nó trong túi nilon đen.

Tôi định thừa lúc đêm tối đến nghĩa trang Thiên Tú Sơn, nhưng nhìn đồng hồ đã là mười một giờ hai mươi, tạm thời không nói đến việc đã quá giờ hẹn, chỉ riêng tình trạng cơ thể hiện tại của tôi cũng không thể đến nghĩa trang được.

Bây giờ quan trọng nhất là băng bó vết thương ở tay trước, còn việc đến nghĩa trang chỉ có thể đợi đến tối mai.

Dùng rượu trắng khử trùng vết thương rồi tôi dùng băng gạc băng bó lại, đến khi nằm xuống thì đã quá mười hai giờ.

Tôi nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, ngoài mùi máu tanh nồng nặc trong phòng ra thì còn vì những chuyện kỳ quái xảy ra trong hai ngày nay.

Tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ khi tôi có được áo thọ này, muốn làm rõ rốt cuộc là chuyện gì thì phải điều tra rõ nguồn gốc của áo thọ này trước đã.

Nếu không cứ tiếp tục như vậy thì dù không bị hại chết thì có lẽ tôi cũng sẽ phát điên mất.

Cả đêm tôi đều suy nghĩ lung tung, đến tận hai ba giờ sáng mới ngủ được, không biết ngủ được bao lâu thì tôi bị đánh thức bởi tiếng còi cảnh sát chói tai.

Tỉnh dậy việc đầu tiên tôi làm là nhìn chiếc túi nilon đen trên bàn bên cạnh, thấy đồ tang vẫn còn tôi thở phào nhẹ nhõm.

Vừa định ngủ tiếp thì tiếng còi cảnh sát cứ inh ỏi không ngừng, âm thanh chói tai khiến tôi không thể ngủ tiếp được, bất đắc dĩ tôi chỉ đành dậy xem rốt cuộc là chuyện gì.

Đi đến trước cửa sổ lúc này bên ngoài trời còn hơi tối, tôi nhìn xuống dưới qua cửa sổ, chỉ thấy dưới lầu ánh sáng xanh đỏ không ngừng nhấp nháy, hai chiếc xe cảnh sát đang đậu trước khu đổ rác.

Vì hai chiếc xe cảnh sát này đều không bật đèn nên không nhìn rõ rốt cuộc là chuyện gì, nhưng xung quanh đã tụ tập mấy chục người xem náo nhiệt.

Tuy trong lòng tò mò nhưng tục ngữ có câu việc không liên quan đến mình thì đừng nên xen vào, tôi cũng không để ý lắm, vừa định quay người lại nằm xuống nghỉ ngơi thì đột nhiên hai chiếc xe cảnh sát bật đèn pha, ánh sáng chói lóa như ban ngày, khi tôi nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì da đầu tê dại, ở khu đổ rác lại treo một người mặc đồ đỏ!

Vì tòa nhà tôi ở chỉ cách khu đổ rác một con phố hẹp, cộng thêm ánh đèn rất sáng, nên tôi nhìn rất rõ, người bị treo cổ này chính là bà lão đã trốn khỏi nhà tôi không lâu trước đó!

Sợi dây thừng to bằng ngón tay cái một đầu buộc vào khu đổ rác, đầu còn lại quấn quanh cổ bà lão, bà lão tóc tai rũ rượi, hai mắt trợn trừng, lưỡi đỏ thè ra, chết không nhắm mắt!

Bộ đồ đỏ của bà lão khiến người ta nhức mắt, thấy bà lão mặc đồ đỏ treo cổ trước khu đổ rác cả người tôi đều ngây dại, tôi trước đây sống ở nông thôn đã nghe người lớn tuổi nói về chuyện mặc đồ đỏ biến thành lệ quỷ.

Sở dĩ có cách nói này là do truyền thuyết dân gian, tương truyền người mặc đồ đỏ tự sát không ai độ, khó siêu sinh, tựa sinh hồn, không vào quan.

Màu đỏ trong phong tục dân gian đại diện cho chuyện vui, ví dụ như cưới hỏi đều phải mặc đồ đỏ, còn gọi là hỉ sự.

Mà tang sự thì gọi là bạch sự, phần lớn các vùng dùng hai màu đen trắng để trang trí nghi thức, hiếu phục, thậm chí đồ tang của người chết cũng chủ yếu là màu đen, màu trắng, nên trang phục liên quan đến cái chết thường kỵ màu đỏ vui mừng này.

Vì vậy dân gian mới có truyền thuyết, nếu tự sát bằng một thân đồ đỏ, sẽ không có Hắc Bạch Vô Thường đến dẫn độ, tức là sau khi thành quỷ sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh, nếu nói như vậy thì những con quỷ tự sát vì oán niệm lại vĩnh viễn không được siêu sinh, vậy thì oán khí tự nhiên sẽ càng ngày càng tích tụ nhiều hơn.

Hơn nữa người chết đi sẽ trở thành âm hồn đến Quỷ Môn Quan có vào không có ra, nhưng nếu không phải chết hẳn, mà là hồn người sống lìa khỏi xác, thì một luồng này sẽ trở thành sinh hồn.

Sinh hồn có thể tự do ra vào Quỷ Môn Quan, mà hồn phách mặc quần áo màu đỏ sẽ khiến các hồn phách khác nhầm tưởng là sinh hồn, có thể có được năng lực ra vào Quỷ Môn Quan, từ đó tiến vào dương thế báo thù rửa hận, nên mới có cách nói muốn báo thù thì trước khi chết hãy mặc quần áo màu đỏ.

Bây giờ bà lão này mặc đồ đỏ tự sát chính là muốn biến thành lệ quỷ báo thù, vì bà ta lầm tưởng là tôi hại chết con chó đen kia, vậy thì rõ ràng là bà ta nhắm vào tôi mà đến.

Nếu như truyền thuyết về lệ quỷ mặc đồ đỏ là thật, vậy thì tình cảnh hiện tại của tôi chẳng phải là cực kỳ nguy hiểm sao.

Bà lão còn là người sống thì tôi còn có thể giằng co với bà ta một phen, nhưng nếu đã thành đồ vật không sạch sẽ thì tôi làm sao mà chống lại được, đến lúc đó chẳng phải tôi sẽ chết chắc sao!

Thật đúng là nhà dột còn gặp mưa, bây giờ chuyện đồ tang đã khiến tôi sứt đầu mẻ trán, không ngờ bà lão này lại mặc đồ đỏ tự sát, bây giờ tôi thật sự có chút không biết phải làm sao.

Ngay lúc trong lòng tôi lo lắng vô cùng thì trong đầu tôi đột nhiên lóe lên một tia sáng, vì hôm qua người đàn ông gặp ở quán ăn sáng có thể nhìn ra tôi gần đây gặp họa, hơn nữa còn biết đồ tang ở trong tay tôi, vậy thì chắc chắn ông ta có cách đối phó với bà lão này, nên chỉ cần tôi có thể tối nay tìm được người đàn ông trung niên kia ở nghĩa trang Thiên Tú Sơn, vậy thì mạng của tôi chắc là có thể giữ được.

Nghĩ đến đây tâm trạng căng thẳng của tôi cũng hơi bình tĩnh lại, thời gian tiếp theo tôi cứ đứng bên cửa sổ nhìn xuống phía dưới.

Khoảng nửa tiếng sau cảnh sát giải thi thể bà lão xuống, sau đó sắp xếp xe đưa đi, cùng với cảnh sát rời đi trời cũng bắt đầu sáng, đám đông tụ tập xem náo nhiệt trước khu đổ rác cũng tự động giải tán không lâu sau.

Thấy mọi người rời đi tôi trở về phòng bắt đầu rửa ráy dọn dẹp, khoảng bảy giờ tôi xuống lầu ăn sáng, muốn xem hôm nay còn có thể gặp được người đàn ông trung niên kia không.

Đi qua khu đổ rác tôi vô thức nhìn về phía bà lão treo cổ, lập tức một cơn gió lạnh ập đến, luồn thẳng vào cổ, tôi không đứng vững, bước nhanh về phía quán ăn sáng.

Đến quán ăn sáng tôi nhìn xung quanh một lượt, không thấy người đàn ông trung niên đâu, rồi tôi bắt đầu ăn sáng một cách mất tập trung.

Ăn sáng xong tôi đến trước mặt chủ quán chuẩn bị trả tiền, nhưng ngay khi tôi móc điện thoại ra thì phát hiện trong túi mình có thêm một tờ giấy.

Ban đầu tôi không để ý, cho rằng tờ giấy là trước đó bỏ vào túi quên lấy ra.

Đến khi tôi trả tiền xong mới chậm rãi mở tờ giấy ra, nhưng khi tôi nhìn thấy chữ trên tờ giấy thì đầu óc tôi như nổ tung, tờ giấy trong tay liền bị tôi ném đi ngay lập tức.

Trên tờ giấy dùng máu tươi viết mấy chữ:

“Ta và lão già nhà ta đợi ngươi xuống."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc