_Dì yên tâm, cháu đã nhốt cô ấy ở trong phòng rồi…!!
Dì Hoa đi vào phòng riêng, một lúc sau Dì đưa cho Quân một tệp hồ sơ, Quân vội cầm lấy, sau khi xem xong, Quân mỉm cười hài lòng.
_Bây giờ cháu có thể yên tâm được rồi…!!
_Cháu đã tính toán cẩn thận hết mọi chuyện rồi đúng không…??
_Mọi việc đều trong tầm kiểm soát…!!
_Khi nào cháu định ra tay…??
_Cháu muốn lần này cháu phải lấy được thứ cháu muốn…!!
_Chúc cháu may mắn. Cháu định làm gì với Diễm…!!
_Cháu muốn lấy cô ấy…!!
Bà Hoa không mấy ngạc nhiên, Quân yêu Diễm như thế, Quân muốn lấy Diễm cũng không có gì là lạ, điều bà còn thắc mắc là tại sao Quân lại muốn lấy con gái của kẻ thù, thật không thể nào hiểu nổi. Phải chăng Quân làm thế cũng chỉ vì muốn trả thù bố con Diễm hay vì Quân thực lòng yêu Diễm, nên phải ép Diễm đồng ý lấy Quân bằng được.
Đứng dậy, Quân cáo từ.
_Cháu nhờ Dì chăm sóc cô ấy, có gì Dì báo ngay cho cháu biết…!!
_Dì tưởng cháu sẽ ở lại đây với cô ấy…??
_Cháu có công việc cần giải quyết, cháu ở lại đây cô ấy cũng không vui, cháu sợ cô ấy sẽ buồn lòng hơn…!!
_Được rồi, cháu đi đi…!!
_Chào Dì…!!
Sau khi Quân đi khỏi, Bà Hoa gõ cửa phòng Diễm, Diễm đã bị Quân nhốt nên dù có muốn mở cũng mở không được. Tưởng là Quân, Diễm sợ hãi hét.
_Anh đi đi, tôi không muốn gặp anh…!!
Bà Hoa trấn an.
_Cháu đừng sợ là Dì đây…!!
Nghe giọng của Dì Hoa, Diễm yên tâm phần nào. Diễm lắp bắp hỏi.
_Anh..anh ta đâu…??
_Cậu ấy về rồi….!!
Diễm nói nhanh.
_Dì làm ơn mở cửa phòng cho cháu…!!
Tiếng khóa lách cách vang lên, khi cánh cửa mở ra. Ôm chầm lấy bà Hoa, Diễm khóc nức nở, Diễm đã quá sợ hãi, quá đau khổ, cả đời Diễm cũng chưa bao giờ phải trải qua những chuyện như mấy ngày vừa qua.
Bà Hoa ôm chặt lấy Diễm, dù ông Hải có gây ra chuyện gì Diễm cũng không đáng bị đối xử như thế, Diễm là một cô gái tốt bụng, ngây thơ, trẻ con, người lớn làm sai sao lại bắt thế hệ sau phải gánh chịu.
Diễn gục khóc trên vai bà Hoa, Diễm không còn biết dựa vào ai, tin vào ai nữa, nếu Diễm biết được ngay cả bà Hoa, Diễm cũng không nên tin thì có lẽ Diễm đã không gục khóc trên vai bà Hoa như thế này. Xung quanh Diễm ai cũng có những bí mật riêng, có mục đích riêng, chỉ có một mình Diễm là không biết gì.
Diễm đang bị Quân cô lập, Diễm đi đâu, làm gì cũng bị Quân cho người theo dõi, xem ra Diễm đúng là tù nhân của Quân. Khóc chán, Diễm ngủ lúc nào không hay, thấy Diễm đã ngủ ngon, đắp chăn ngang người Diễm, khép cửa phòng, bà Hoa gọi điện cho Quân.
_Cô ấy không sao chứ Dì…??
_Dì thấy cháu thật quá đáng, cháu có biết cô ấy đã khóc nhiều như thế nào không…??
Quân mệt mỏi nói.
_Cháu hiểu, thực lòng cháu không hề muốn làm tổn thương cô ấy nhưng cảm giác bất lực, không có được cô ấy khiến cháu phát điên, cháu muốn kiểm soát cô ấy, dù cô ấy có yêu cháu hay không, cháu cũng không thể nhường cô ấy cho người khác…!!
Bà Hoa ngán ngẩm.
_Tình yêu của giới trẻ các cháu bây giờ đáng sợ quá, nếu yêu nó, cháu nên đối xử tốt với nó một chút, đằng này cháu làm nó sợ cháu đến phát ốm…!!
Thay vì buồn chán, Quân lại vui vẻ.
_Cô ấy ốm cháu nghĩ lại hay vì cô ấy sẽ phải ở nhà, cô ấy đi lang thang ngoài đường cháu còn lo hơn…!!
_Nói thế mà cháu cũng nói được à…??
_Nếu Dì đặt vào hoàn cảnh của cháu, Dì sẽ hiểu ngay thôi, chỉ cần khỏe lại thế nào cô ấy cũng đi tìm Trường, cháu không thể chịu đựng được nếu như cô ấy đi gặp hắn, trong lòng cô ấy mãi mãi cháu không là gì cả….!!
_Nếu thế sao cháu không lấy nó luôn đi…??
_Dì tưởng cháu không muốn à, nhưng thật đáng tiếc cô ấy không muốn lấy cháu…!!
Bà Hoa trêu.
_Nếu thế cháu nên buông tha cho nó, hãy để cho nó về với tình yêu của nó…!!
Quân kêu to.
_Sao Dì lại nói thế, nếu cháu có thể buông tha cho cô ấy, cháu đã làm rồi, cháu cần gì phải chờ cho đến tận bây giờ…!!
Bà Hoa đoán.
_Cháu không làm gì gia đình nó có phải là vì nó không…??
_Vâng, cháu đã nhượng bộ cô ấy nhiều lắm rồi, bây giờ cháu không chịu nhượng bộ nữa đâu…!!
_Cháu định làm gì tiếp theo…??
Quân nói đầy vẻ bí mật.
_Dì cứ chờ rồi Dì sẽ biết…!!
Nói chuyện điện thoại xong với bà Hoa. Hai tay đút vào túi quần, mắt Quân nhìn mông lung ra bên ngoài, Quân trở về con người lạnh lùng, vô cảm, tỉnh táo ban đầu. Hôm nay Quân phải tiếp một vị khách quan trọng. Nghe có tiếng gõ cửa, biết vị khác mình hẹn gặp đã tới, Quân nói.
_Mời vào….!!
Cô thư kí bước vào trong, cô ta thông báo.
_Thưa anh, có một người tự xưng là ông Phong muốn gặp anh…!!
_Mời ông ta vào đây…!!
Theo hướng dẫn của cô thư kí, ông ta gõ cửa phòng. Quân mỉm cười.
_Ông vào đi…!!
Ông ta tức giận nói.
_Cậu đang dở trò gì thế, cậu gửi cho tôi một bó hoa và một tấm thiệp có nội dung như thế là có ý gì…??
Quân điềm tĩnh đáp.
_Chắc là ông cũng biết lí do vì sao, chỉ cần ông nhượng lại hợp đồng lần này cho tôi, tôi sẽ không đưa những bằng chứng đang có trong tay ra tòa, thế nào, ông có đồng ý không…??
_Cậu nói gì tôi không hiểu…!!
Quân nhếch mép.
_Ông đừng đóng kịch với tôi, một vị giám đốc có nhiều kinh nghiệm như ông sẽ không ngu tới mức để tôi mang những bằng chứng phạm tội của ông ra tòa chứ…??
Ông ta gầm lên.
_Cậu đang đe dọa tôi đấy à, cậu muốn tôi kiện cậu tội vu khống, tội đe dọa người khác không…??
Quân xoay ghế của ông ta một vòng làm ông ta chóng hết cả mặt, cúi gần sát mặt ông ta, Quân gằn giọng.
_Tôi không đùa ông đâu, nếu tôi tố cáo ông tội tham nhũng, tội ăn hối lộ, tội làm ăn phi pháp, chưa hết ông còn dám làm giả giấy tờ nộp thuế lậu nữa, ông thử tính xem ông sẽ phải tù trong bao lâu…??
Mặt ông ta đầm đìa mồ hôi, ngồi trong phòng máy lạnh, ông ta lại tưởng ông ta đang đi ngoài trời dưới cái nắng hơn bốn mươi độ.
Một lúc sau cô thư kí bưng trà và cà phê cho hai người, sau đó cô ta khép cửa phòng lại. Quân lịch sự mời.
_Ông uống cà phê đi…!!
Tay run run cầm tách cà phê, nước cà phê sóng sánh như sắp đổ vào áo ông ta, Quân vừa uống trà, vừa nhìn ông ta, trên môi Quân nở một nụ cười khó hiểu, Quân đã đưa được con rắn ra khỏi hang.