Khi tỉnh lại, trời đã sáng rõ.
Tân Ninh ngơ ngác nhìn màn giường xa lạ hồi lâu, mãi đến khi cảm giác đau nhức truyền đến, nàng mới nhận ra mình đang ở đâu.
Theo đó, những ký ức da^ʍ đãиɠ đêm qua ùa về, Tân Ninh nắm chặt chăn, xấu hổ mặt đỏ bừng.
Đêm qua nàng và Tề Nghiêm, hoan ái đến hơn nửa đêm...
Tân Ninh len lén liếc sang bên cạnh, nơi đó đã trống trơn, chỉ còn dấu vết trên gối chứng tỏ đã có người nằm đó.
Sau một đêm hoang dại, không cần đối mặt với Tề Nghiêm, nàng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại mơ hồ có chút mất mát.
Phải mau chóng đổi lại với tỷ tỷ, nếu không sẽ bị lộ.
Tân Ninh khó khăn chống người dậy, cả người như nhũn ra, đặc biệt là ŧıểυ huyệt, đau đớn lạ thường, dường như còn lưu lại cảm giác bị dị vật căng ra.
Tề Nghiêm thật sự quá hung ác...
Tân Ninh sờ lên khuôn mặt nóng bừng, không rảnh nhìn lại, chỉ muốn nhanh chóng mặc y phục rời đi.
Ánh mắt nàng quét trên giường, tìm kiếm y phục bị cởi ra, rồi phát hiện Tề Nghiêm để bên gối thứ gì đó, cầm lên xem xét, là áo trong của nàng.
Chỉ là... Sao lại không có khố?
Tân Ninh sờ soạng dưới gối và chăn, cũng không tìm thấy quần của mình.
... Chắc là sau khi bị Tề Nghiêm cởi ra đã ném đi đâu mất.
Nàng đang nghĩ vậy, thì nghe thấy ngoài cửa viện có động tĩnh, hình như có người đến.
Tân Ninh vội vàng mặc y phục vào, vừa cột dây buộc lại, cửa liền bị gõ vài cái, rồi một giọng nói gần giống hệt giọng nàng vang lên.
"Muội muội, ta vào đây."
Cửa bị đẩy ra.
Là Tân An mặc y phục của nàng, theo sau là thị nữ hôm qua cùng nàng về viện, và cả Hồng Linh.
Thị nữ đi cuối cùng đóng cửa lại, Tân An không nhìn nàng, đi thẳng ra sau bình phong thay y phục.
Hồng Linh thì cầm y phục Tân An vừa cởi ra cho nàng vội vàng mặc vào, hai người cứ thế ở trong phòng đổi lại thân phận.
Tân An đi ra từ sau bình phong, liếc xéo nàng: "Muội muội thật yếu ớt, giờ này còn chưa dậy, còn phải để tỷ tỷ đích thân tới tìm."
Tân Ninh không biết nói gì.
Nếu nói thật là vì đêm qua Tề Nghiêm mới về nên nàng không dậy nổi, chẳng khác nào khoe khoang với tỷ tỷ.
Nếu nói là do ân ái quá mệt mỏi, lại lộ ra nàng đang giả vờ.
Dù nói thế nào cũng không tốt, nàng đành im lặng nhận lỗi.
"Tỷ tỷ nói phải." Nói xong Tân Ninh kéo Hồng Linh muốn rời đi.
"Muội muội, tỷ tỷ phải nhắc nhở muội hai câu."
Tân An lạnh lùng nói: "Chuyện đã rồi, thì im lặng, đừng lắm miệng với ai. Muội muội cũng không muốn hủy hoại thanh danh, bị đuổi đến thôn trang chứ?"
Tân Ninh ngăn Hồng Linh đang phẫn nộ lại, thản nhiên đáp: "Tỷ tỷ lo lắng rồi. Đêm qua tỷ phu cùng tỷ tỷ ân ái phi thường, muội muội ta đang yên giấc trong sân nhà mình, sao lại lắm miệng?"
Tân An hừ lạnh: "Tốt nhất là như vậy."
Tân Ninh đỡ Hồng Linh xoay người rời đi.
Nhưng còn chưa ra khỏi phòng, đã nghe thấy Tân An hỏi: "Sáng nay phu quân ta rời đi có khác thường không?"
"Bẩm ŧıểυ thư, cô gia hết thảy bình thường."
"Tối hôm qua thì sao?"
Thị nữ do dự một chút: "Cô gia cho chúng nô tỳ lui ra, cũng giống như thường ngày gọi nước đến, rửa ráy xong liền nghỉ ngơi, xem như không có gì khác thường."
Tân Ninh đẩy cửa bước ra, bảo Hồng Linh đóng cửa lại, bỏ mặc câu nói cuối cùng "Thu dọn giường chiếu, đều đổi mới" vang lên phía sau cánh cửa.
Đương nhiên nàng biết tỷ tỷ cố ý hỏi vậy trước mặt nàng là đang biến tướng dò xét nàng.
Nhưng khi nghe thấy tỷ phu dường như không có gì khác thường, hình như đúng là đã coi nàng là tỷ tỷ, nàng vừa mừng rỡ vì không bị phát hiện, nhưng trong lòng lại không hiểu sao có chút ngột ngạt.
Cho dù nàng rất rõ ràng, nàng chỉ có một đêm hoan lạc kia có thể tham luyến, những thứ khác không phải nàng có thể mơ tưởng.
Nhưng tựa hồ hơi nóng thuộc về tỷ phu lưu lại khắc sâu trong cơ thể nàng, cuối cùng không thể tránh khỏi lưu lại dấu vết trong lòng nàng.
"ŧıểυ thư, người khỏe không? Còn có thể đi được không?" Hồng Linh khẩn trương hỏi.
Từ lúc nãy, nàng đã đặt một nửa trọng lượng thân thể lên người Hồng Linh, mới có thể đứng thẳng người đi ra khỏi phòng, không đến mức lộ ra vẻ suy sụp trước mặt tỷ tỷ.
"Không sao, đỡ ta, chúng ta từ từ trở về."
Tân Ninh nắm tay Hồng Linh, thở phào một cái, chịu đựng cơn ê ẩm trong cơ thể cất bước.
Các nàng đi chậm, vì thế trên đường thỉnh thoảng dừng lại, chỉ làm bộ như ngắm cảnh, sẽ không quá mức làm người khác chú ý.
Một đoạn đường ngắn ngủi mà Tân Ninh đã đi rất lâu, lâu đến mức người mà nàng nhớ nhung từ hành lang vòng ra, xuất hiện trước mắt nàng.
Hôm nay Tề Nghiêm mặc một bộ y phục màu trắng, vạt áo thêu hoa văn chim xanh màu lam, bên hông đeo dây bạch ngọc, vừa phong độ vừa nhẹ nhàng.
Tân Ninh nhìn gương mặt tuấn tú kia, khẩn trương đến mức dừng lại tại chỗ, cho đến khi nam nhân đi đến trước mặt nàng.
"Ninh muội muội, thật trùng hợp."
"Phu... Tỷ phu."
Tân Ninh suýt chút nữa cắn phải lưỡi mình.
Tối hôm qua gọi tỷ phu là phu quân cả đêm, quá mức quen miệng, nàng suýt nữa liền ngay trước mặt đã gọi hắn là phu quân.
"Ninh muội muội ở đây làm gì?"
"Ngắm cảnh..."
Để tránh bị nam nhân truy vấn, nàng nhanh chóng hỏi ngược lại: "Tỷ phu lại đi đâu vậy?"
"Sáng sớm nhạc phụ đại nhân mời đi đánh cờ, mới trở về."
Đánh cờ?
Tân Ninh hơi nghi ngờ một chút, theo nàng biết, phụ thân hẳn là không có sở thích đánh cờ.
"Thì ra là thế." Nàng gật đầu: "Vậy Ninh nhi về phòng trước."
Dứt lời, Tân Ninh định lướt qua bên cạnh nam nhân, nhưng vì đi quá nhanh, Hồng Linh cũng nhất thời không đỡ vững, chân nàng mềm nhũn, nghiêng người, ngã vào lòng tỷ phu.
Chuẩn xác như là một cái ôm ấp yêu thương.
Nam nhân thuận thế đỡ được nàng.
Khí tức quen thuộc ập tới, thần kinh căng thẳng của Tân Ninh hơi thả lỏng, nàng ngửi thấy mùi hương từ trên người hắn truyền đến, cảm thấy an tâm.
"Ninh muội muội có vẻ không khỏe?"
Giọng nói thì thầm bên tai nàng truyền đến từ đỉnh đầu, Tân Ninh cảm nhận được sự chấn động trong lồng ngực nam nhân, mới nhận ra rằng lúc này đối với họ, sự thân mật đó là quá mức.
Tân Ninh đẩy nam nhân, định thoát ra khỏi lồng ngực hắn: "Ôi, xin lỗi tỷ phu, Ninh nhi thất lễ, có lẽ là vấp phải, nhất thời không đứng vững."
Tề Nghiêm buông bàn tay đang đặt trên eo nàng.
"Có bị thương không? Ta cũng hiểu sơ một chút y thuật, có lẽ có thể giúp Ninh muội muội xem qua."
Tỷ phu vẫn là ngữ điệu dịu dàng như vậy, trong đầu Tân Ninh luôn hiện lên sự cuồng nhiệt của hắn đêm qua.
Lại nghĩ đến bộ dáng khinh miệt vừa rồi của tỷ tỷ, nàng cắn môi, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân: "Hình như... Có chút trẹo, lại phải làm phiền tỷ phu rồi."
Nàng nghĩ, ở lại với tỷ phu lâu một chút, với thân phận muội muội của Tân An.
Cuối cùng Tề Nghiêm đỡ nàng đến sân nhỏ.
Tân Ninh ngồi ở mép bàn đá trong sân, váy hơi nhấc lên một chút, lộ ra hai chân trắng nõn.
Nam nhân thì nửa ngồi xổm trên mặt đất, nâng một chân của nàng.
"Chân nào bị trẹo vậy?"
"Là... Chân này."
Tỷ phu nắm mắt cá chân nàng, kiên nhẫn ấn xuống, hỏi nàng có đau ở chỗ nào không.
Hỏi một vòng, Tân Ninh đều nói không có, vì thế đổi giọng nói hẳn là chân chỉ có chút đau nhức.
Tỷ phu xoa bóp thuận theo bắp chân nàng, nhiệt độ tay nam nhân cao hơn, thủ pháp lại còn rất chuyên nghiệp, xoa đến mức chỗ đau nhức của nàng đã thoải mái, thỉnh thoảng nàng còn khẽ rên lên vài tiếng.
Chân của nàng dần dần bị nhấc lên cao.
Mãi đến khi gió nhẹ thổi qua, chân tâm mát lạnh, nàng mới bất giác nhận ra mình không mặc khố.
Lúc này, dưới váy, nơi riêng tư bị tỷ phu giày vò không chút che lấp lộ ra trong không khí, đối diện với tỷ phu.