Không có bóng đêm bảo vệ, cũng không có thân phận tỷ tỷ để che giấu.
Hiện tại nàng là Tân Ninh, là muội muội của thê tử hắn.
Khi ở bên tỷ phu nàng nên giữ lễ tiết, nhưng bây giờ nàng không mặc khố, cứ như vậy để lộ nơi riêng tư cho tỷ phu nhìn thấy.
Chỉ cần tỷ phu vừa ngẩng đầu, là có thể nhìn thấy nơi nhạy cảm của nàng, không sót một mảnh xuân sắc nào.
Trong lòng Tân Ninh dâng lên một trận hoảng loạn, nàng không dám nhúc nhích, sợ làm bất kỳ hành động gì khiến tỷ phu ngẩng đầu.
Nữ nhi chưa lấy chồng lại không mặc khố lắc lư khắp nơi, dưới váy rõ ràng là ŧıểυ huyệt đã bị ra sức chà đạp, còn đem cái cửa huyệt sưng đỏ kia cho tỷ phu xem, khác nào câu dẫn tỷ phu.
Trong mắt tỷ phu, nàng đại khái sẽ là bộ dáng này.
Tân Ninh nhìn chằm chằm nam nhân đang cúi đầu bóp chân cho nàng, ngay cả hô hấp cũng nín lại.
Đừng nhìn...
Tỷ phu nhất định sẽ cảm thấy nàng cực kỳ da^ʍ đãиɠ.
Nhưng trong lòng Tân Ninh lại có một tia chờ mong bí ẩn, chờ mong tỷ phu ngẩng đầu nhìn nàng.
Tỷ phu sẽ nhíu đôi mày anh tuấn, dùng ngữ khí nghiêm túc giáo huấn nàng phóng túng, hay là thuận thế kéo chân nàng ra, dùng ©ôи th!t thô to kia ra sức dạy dỗ nàng, ép hỏi nàng bị dã nam nhân nào đụng chạm?
Rõ ràng mọi chuyện còn chưa xảy ra, nhưng với khả năng này Tân Ninh đã sinh ra loại cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực lớn.
Bụng nàng co quắp từng trận, miệng huyệt hơi sưng chậm rãi nhúc nhích, đúng là từ trong khe thịt phun ra một cỗ dâm dịch sáng ngời.
"Gân cốt trên đùi đều không sao, chẳng qua là hơi có chút cứng ngắc."
Nam nhân phía dưới đột nhiên mở miệng, dọa Tân Ninh tỉnh táo lại.
"Đêm qua Ninh muội muội làm gì vậy? Thân thể hoạt động hơi quá sức."
Tân Ninh dừng một chút, ấp úng bịa ra một lí do thoái thác: "Ở trong sân lâu, thân thể không nhanh nhẹn, chỉ vận động đơn giản một chút..."
"Đa tạ tỷ phu chiếu cố."
Trước khi để nam nhân nhìn thấy, nàng đã thu chân lại. Y phục rơi xuống, che giấu đi nơi riêng tư đang bị phơi bày của nàng.
"Đã không sao rồi, cũng không phiền tới tỷ phu nữa."
Nghĩ gì thì nghĩ, nàng cũng không có dũng khí vứt bỏ thể diện để đi câu dẫn tỷ phu của mình.
Tề Nghiêm cười cười, không tỏ ý kiến. Hắn đứng lên đơn giản đánh giá xung quanh một chút: "Trong viện này của muội chỉ có một ŧıểυ nha hoàn thôi sao?"
"Vâng..."
Ai cũng có thể nhìn ra viện của nàng và của tỷ tỷ khác nhau rất lớn.
Trước khi tỷ tỷ xuất giá, việc ăn mặc đều là do tỷ tỷ quản lý, những thứ rơi vào trong tay nàng tất nhiên không còn gì tốt.
Hạ nhân cũng là người biết nhìn mặt chủ tử, có bản lĩnh đều nghĩ biện pháp điều đến viện khác, còn lại cũng đều có tâm tư riêng, quanh đi quẩn lại, trong viện cũng chỉ còn lại Hồng Linh tuổi còn nhỏ lại khá là nhanh nhẹn.
"Có gì bất tiện không?"
"Đây đã là gia phủ, nếu bất tiện thì có thể đi nơi nào chứ?"
Nghe nàng biểu lộ ra ý chống đối, Tề Nghiêm khéo léo đổi đề tài.
"Ninh muội muội, đã từng đính hôn chưa?"
Hắn thật sự bày ra tư thế tỷ phu rồi? Còn hỏi han chuyện hôn sự của nàng.
Tân Ninh liếc nhìn nam nhân cực kỳ thân mật với nàng đêm qua, lại gạt tầm mắt sang một bên: "Chưa từng."
Tề Nghiêm làm như không chú ý tới việc nàng không quá vui vẻ, nói thẳng: "Vừa rồi nhạc phụ hỏi ta công tử mấy nhà, hóa ra là muốn tính toán cho Ninh muội muội."
Tân Ninh chột dạ, níu chặt ống tay áo: "Hỏi ai?"
Tề Nghiêm không đáp, chỉ nói: "Mấy công tử nhà đó đều không hợp làm phối ngẫu, ta đã khuyên nhạc phụ nên cân nhắc kỹ lưỡng, chớ vội vàng nhất thời."
Nàng trách oan tỷ phu rồi.
Tân Ninh buông tay áo đang nhăn nhúm ra, trái tim treo lơ lửng của nàng hơi buông xuống: "... Đa tạ tỷ phu."
Nàng vốn tưởng rằng... Chỉ cần nàng nghe lời, thay tỷ tỷ sinh hài tử, ít nhất phụ mẫu sẽ tạm thời gác lại ý định gả nàng ra ngoài.
Nhưng xem ra, phụ mẫu lại muốn vẹn cả đôi đường.
"Bản thân muội muội có từng nghĩ, muốn gả cho vị hôn phu như thế nào không?"
Tân Ninh ngẩng đầu, nam nhân đêm qua đã khinh thường thân thể nàng giờ phút này đứng bên cạnh nàng, cùng nàng bàn luận chuyện hôn sự, thản nhiên tựa hồ không chút gánh nặng.
Tuy lý trí mách bảo nàng nên tách hai chuyện ra, nhưng Tân Ninh vẫn không nhịn được giận dỗi, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Ninh nhi muốn gả... Cho người giống tỷ phu."
Nhưng vừa nói ra, nàng lại có chút hối hận.
Có vượt quá mức hay không?
Bình thường nàng không phải như vậy, nàng có thể nhẫn nhịn, sao hôm nay nàng luôn không kiềm chế được cảm xúc, liên tục làm ra hành động khác thường.
Hình như nàng không che giấu được mình trước mặt tỷ phu.
Tân Ninh khẩn trương nhìn chằm chằm phản ứng của tỷ phu, nam nhân nhướng mày, tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng trong chớp mắt lập tức có chút suy tư, nở nụ cười, đôi mắt phượng hẹp dài kia cũng nhiễm lên vài phần vui vẻ.
Không giống với những nụ cười khách sáo kia, dường như vô cùng chân thành, ngay cả nàng cũng có thể cảm nhận được tâm trạng tốt của hắn lúc này.
Hắn cong môi, giọng nói rất nhỏ: "Vậy, e là Ninh nhi khó mà gả đi được."
"Trên đời này hiếm có ai giống ta."
Tân Ninh nhìn bộ dáng nam nhân, không phục: "Sao tỷ phu biết không có?"
"Phụ thân ta đã khuất núi, ta không có huynh đệ, người giống như ta, chỉ có thể là hài nhi của ta, nhưng hiện tại ta tạm thời chưa có ý định này."
Hắn khoanh tay trước ngực, cong ngón tay lên chống cằm: "Nhưng mà, không có chuyện gì là tuyệt đối, cũng không loại trừ khả năng có người vụng trộm mang thai hài nhi của ta."
Tân Ninh vô thức xoa bụng mình.
Tối hôm qua tỷ phu làm rất nhiều lần, biết chừng... Bây giờ bên trong nàng đã có rồi.
Sau khi Tân Ninh đặt tay lên, nàng mới nhận ra động tác của mình quá đột ngột, vì thế nàng đặt tay kia lên, mười ngón đan xen, coi như là che giấu.
Nàng yếu ớt bác bỏ một câu, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy không có chút khí thế nào: "Gả, gả không được thì thôi... So ra kém tỷ phu, cũng không có gì đáng để gả."
"Ninh muội muội nói rất đúng."
Tỷ phu nhìn nàng chằm chằm, giờ phút này đôi mắt luôn luôn ôn nhu kia lại chứa đựng thâm trầm đen kịt, phảng phất muốn đem nàng hút vào.
"Vậy tuyệt đối đừng gả cho ai khác."