Dù biết Cao Huyền trong chuyện này là đang công tư rõ ràng. Cơ mà Cẩn Nhu nghe xong cũng không khỏi lạnh buốt người, suýt nữa thì làm rơi tách trà trong tay.
Đinh Khâm và Cẩn Linh có phải là kết cục của việc chọn nhầm phe hay không?
Sai lầm của bọn họ là đánh giá thấp năng lực của phe còn lại.
Là do họ quá tự tin vào năng lực của Khang Vương, năng lực của bản thân, muốn đánh cược cuộc đời của chính mình một lần?
Nếu Khang Vương thành đại sự, Đinh Khâm có thể một bước lên trời, trở thành một đại thần trụ cột. Cẩn Linh sẽ trở thành quý phi của hoàng đế, thậm chí nếu có thể sinh ra hoàng tử, có khi nàng ta sẽ được phong làm hoàng hậu. Cám dỗ lớn như vậy không khỏi khiến người ta mờ mắt.
Đối với kẻ chỉ muốn sống một cuộc sống nhàn tản, bình đạm như nàng thì không thể hiểu nổi được suy nghĩ mạo hiểm của bọn họ, cũng không thể hiểu lập trường của bọn họ. Cuộc sống, mỗi người mỗi tính cách và quan điểm khác nhau.
Không thể biết được trong lòng bọn họ ruốt cuộc là hối hận phẫn uất, hay là sảng khoái vì ít nhất bản thân đã vùng lên để cược một lần.
Một kẻ nhát gan như nàng thì chỉ biết ngồi đây thở phào nhẹ nhõm. Thật may vì nàng không phải kẻ thù của Cao Huyền.
Trong hang động kia, Cao Huyền đã thổ lộ với nàng. Còn cả việc Cao Huyền nhảy xuống dòng sông lạnh giá bất chấp cơ thể hắn đang bị thương để cứu nàng, làm cho nàng có cảm giác được hắn che chở mà an tâm. Nếu không chắc bây giờ nàng vẫn theo thói quen cũ, nghe xong chuyện là cơ thể run lẩy bẩy.
Tuy không biết tình cảm của Cao Huyền dành cho mình kéo dài được bao lâu, nhưng nàng cũng chỉ có thể phó mặc cho duyên phận. Nếu một ngày nào đó, tình cảm và ơn nghĩa giữa nàng và hắn cạn kiệt, Cẩn Nhu tin bản thân nàng vẫn có thể thoải mái rời đi, không vướng bận.
Cẩn Nhu không biết Cao Huyền đã chuẩn bị cho nàng một món quà lớn. Một món quà khiến nàng sốc đến mức ngồi đờ ra cả nửa ngày, và cũng đủ trói buộc nàng cả một đời bên hắn.
***
Bận rộn giải quyết xong chuyện của Khang Vương. Cao Huyền cũng lấy được chỉ dụ mà hắn muốn có.
Cao Huyền vừa về đến phủ, hắn đã nói thẳng chuyện sẽ lấy Cẩn Nhu làm thê với mẫu thân. Còn kể hắn đã ăn luôn Cẩn Nhu vào bụng rồi mà mặt không chút biến sắc.
Đại phu nhân nghe xong liền chao đảo cả mặt mày. Không ngờ con trai mình bình thường dáng vẻ trông đứng đắn nhã nhặn, thế mà lại trèo vào phòng muội muội của hắn xằng bậy ngay trong phủ, ngay trước mắt bà. Mặc dù gần đây, bà thấy Cao Huyền đối với Cẩn Nhu hơi lạ lùng, có khác lúc trước, trong lòng có chút nghi vấn. Cũng chỉ đoán là Cao Huyền mới có ý tứ với nàng thôi, không ngờ là hắn nhanh tay đến mức gạo đã nấu thành cơm.
Từ lúc nào mà con trai bà thích Cẩn Nhu!?
Cẩn Nhu không có lá gan quyến rũ nam nhân, cũng không có hứng thú với nam nhân. Điều này mấy năm qua bà đều rõ, nếu không Cẩn Nhu cũng chả đến mức dù có nét khinh vân tế nguyệt* nhưng chẳng mấy ai biết tới mà đến hỏi cưới.
(*Khinh vân tế nguyệt: Mây thưa che trăng, vẻ đẹp thanh thoát.)
Đại phu nhân không ghét Cẩn Nhu, ở phủ Cẩn Nhu sống rất ngoan ngoãn nên bà cũng khá hài lòng. Cũng chính vì nàng quá ngoan ngoãn, nên nhiều khi còn khiến bà quên mất sự tồn tại của nàng. Đến hôn sự cả đời của nàng bà cũng lo không xong.
Thành ra, bà cảm thấy có lỗi với Cẩn Nhu trong chuyện này.
Với lại người có lỗi trước với Cẩn Nhu là Cao Huyền, hắn còn bổ sung thêm là chính hắn không muốn gả Cẩn Nhu nên chính tay hắn đã phá hoại hôn sự của nàng trước đây.
Ôi! Đứa con trai tốt của bà…
Đại phu nhân đã phải xoa huyệt hai bên thái dương, tức đến đứng không vững, ngồi dựa hẳn vào ghế để trách mắng hắn. Mà làm gì được hắn, những năm nay nhờ hắn quản lí trong ngoài, lập công với hoàng đế, phủ quốc công mới được yên ổn cùng vinh hiển kéo dài.
Và rằng hắn có tùy tiện thế nào thì vẫn là con trai ruột của bà…
Đại phu nhân dù không nuông chiều hắn thành thói hư như Cẩn Huệ, nhưng trong lòng vẫn du di cho những việc hắn làm. Dù bà là một người mẹ nghiêm khắc, chưa từng đối xử với hắn một cách dịu dàng, nhưng trong lòng bà không phải không thiên vị con mình.
Cơ mà để Cẩn Nhu làm thiếp đâu có tệ, hắn có thể cưới người môn đăng hộ đối hơn Cẩn Nhu, thiếu gì thiếu nữ danh gia vọng tộc hiển quý muốn làm phu nhân của hắn… Nhưng bà cũng không nói thêm được gì…
Hắn báo thẳng với bà là hắn đã khiến hoàng thượng ban hôn Cẩn Nhu cho hắn rồi. Xem ra Cao Huyền một khi đã quyết, trời cũng không cản nổi hắn.
Cao Huyền dường như đã chuẩn bị kế hoạch này từ lâu, bây giờ chỉ là thời cơ chín muồi, khiến ai cũng bị bất ngờ, có muốn trở tay ngăn cản cũng không kịp.
Có vẻ như, Cao Huyền không hề định nạp thiếp hay có thêm bất kì người nào khác ngoài nàng. Vì vậy, nữ nhân duy nhất của hắn phải trở thành thê tử của hắn mới đúng phép.
Một người có thân phận như Cẩn Nhu lại trở thành phu nhân Hầu gia, sẽ có rất nhiều người ghen tị cùng ngưỡng mộ. Thậm chí, Cao Huyền còn trẻ, thăng tiến chưa dừng, hắn hoàn toàn có năng lực lấy được tước công mà phụ thân hắn từng có.
Tuy có chút không hài lòng, nhưng ít ra bà không phải là thấy Cẩn Nhu không được tốt. Chung sống nhiều năm, ít nhất bà hiểu Cẩn Nhu không phải người có tâm cơ. Nàng quá hiền lành, hơn nữa còn rất biết chuyện, suy nghĩ cũng thấu đáo, sau này có thể lo toan việc phủ. Lúc nói chuyện với nàng còn có cảm giác rất dễ chịu thoải mái khi ở cùng…
Nghĩ đến đây đột nhiên đại phu nhân đoán được tại sao Cao Huyền lại thích nàng.
Hắn vì gia tộc mà trưởng thành sớm, chưa bao giờ dựa dẫm vào ai. Ngay cả bà, mẫu thân ruột cũng đối xử quá nghiêm khắc với hắn… Nên giữa hai người cũng có chút xa cách không thân thiết được như mẫu tử nhà người khác.
Cao Huyền càng trưởng thành thì càng cường đại, càng sát phạt. Người xung quanh hắn, ai ai cũng như rắn rết, một là muốn lợi dụng, hoặc là căm ghét muốn loại trừ hắn.
Đấu qua đấu lại, con người cũng trở nên tâm cơ và tàn nhẫn.
Có lẽ… hắn cũng cần người dịu dàng mềm mỏng như Cẩn Nhu để kéo chính bản thân mình lại…