Sau khi xoa dịu cơn đau khó chịu dưới hạ thân, trích theo lời huynh trưởng của nàng, Cẩn Nhu thực sự hoài nghi việc hắn bị thương ở vai.
Sao hắn bị thương, rồi kiệt sức, chỉ ngủ có một giấc ngắn mà vẫn có thể khỏe như thế?
Nằm nhắm mắt thở dốc một chút, Cẩn Nhu lo lắng bật dậy kiểm tra xem vết thương của hắn có bị toác ra không.
Cũng không bị toác ra, thật là kì diệu!
Sau đó, nàng yên tâm, lấy thêm củi thả vào lửa, kế tiếp là để Cao Huyền ôm vào lòng rồi ngủ thiếp đi lần nữa. Cao Huyền sau khi được thỏa mãn hắn cũng không còn lộn xộn, cùng nàng ngủ tiếp để hồi phục sức lực.
Đến khi trời sáng, cả hai mới bước ra khỏi hang, Cao Huyền thấy nơi này cách doanh trại không xa lắm. Liền dắt nàng đi về hướng quân doanh đang đóng.
Thanh An Hầu mang theo Cẩn Nhu trở về. Thái y khám vết thương cho Cao Huyền, khen nàng xử lí vết thương khá tốt.
Mãi đến lúc trên đường về kinh, Cẩn Nhu ngồi trên lưng ngựa ôm hắn thắc mắc hỏi:
- Sao huynh tập kích được vào chỗ nuôi quân bí mật của vương gia?
- Hắn có gián điệp, ta lại chẳng có gián điệp ở bên hắn sao? - Cao Huyền ung dung nhẹ nhàng cười khẩy một cái. – Ta và hoàng thượng để ý lâu rồi, nhưng cũng chưa đủ chứng cứ, hơn nữa cần thời gian chuẩn bị binh lực và kế hoạch làm sao cho ít thương tổn và thiệt hại nhất. Bây giờ, vừa lúc thời cơ chín muồi thôi!
Thảo nào diệt nhanh gọn như vậy! Cẩn Nhu âm thầm nghĩ. Xem ra Khang Vương cũng quá thiếu thận trọng.
Cao Huyền cảm thấy nói vậy chưa đủ, hắn cần bổ sung thêm chi tiết trọng tâm cho nàng:
- Biết được muội bị bắt, lòng ta lo lắng không dứt. Triển khai thần tốc cho quân tập kích đánh vào. Việc đầu tiên là đi tìm muội, sợ muội có chuyện. Thậm chí mải tìm muội mà lơ đãng không để ý có kẻ ẩn nấp đánh lén…
Hắn bắt đầu huyên thuyên kể lể đồng thời tỏ vẻ đáng thương sầu não. Cao Huyền trước đây không phải người như vậy, hắn ruốt cuộc đã lĩnh giáo được ai cái trò làm màu này không biết… Đừng nói với nàng là hắn học được từ Cẩn Huệ nhé!
Cẩn Nhu hít sâu vào một hơi, sắp thành thói quen xấu của hắn rồi. Song nàng biết, hắn thực sự lo lắng cho nàng.
Khi nàng trở về phủ quốc công đã thấy Cẩn Huệ chạy ngay ra đón. Cẩn Huệ cảm thấy có lỗi với nàng, vừa khóc lớn vừa nói lại mọi chuyện.
Cẩn Huệ ở sơn trang, đã biết chuyện của tỷ tỷ và đại ca, không kiềm chế được, hưng phấn nói với nha hoàn bên cạnh rằng nàng sắp có đại tẩu.
Không ngờ, Cẩn Linh hôm ấy từ phủ Khang Vương trở về, liền tới thăm Cẩn Huệ. Nàng ta tình cờ nghe được liền gặng hỏi Cẩn Huệ. Mãi cũng phiền nên Cẩn Huệ lỡ miệng khai ra là Cẩn Nhu. Nàng ta từ kinh ngạc chuyển sang tức giận phản đối, cả hai cãi nhau to tiếng một trận om sòm trong ŧıểυ viện.
Cẩn Huệ vô cùng lo sợ Cẩn Linh đi nói với mẫu thân của nàng. Nhưng kì lạ là, Cẩn Linh sau khi cãi nhau cũng không nói gì, lẳng lặng về thẳng phủ vương gia. Cẩn Huệ bây giờ mới biết, hóa ra nàng ta đã có kế hoạch bắt cóc nàng uy hiếp đại ca nhưng lại chuyển sang Cẩn Nhu từ lúc đó.
Khang Vương bị xử một ly rượu độc ở trong thiên lao. Những người khác đi theo vương gia trong triều đều lòi hết đuôi ra, bị xử trảm theo sau.
Cao Huyền cũng không hề buông tha cho Đinh Khâm với Cẩn Linh.
Đinh Khâm vừa tới cổng thành biên giới đã bị túm gọn, bị xử tử ngay tại đó.
- Muốn vượt biên sang Tây vực, từ sớm ta đã cho người theo dõi lặng lẽ, mai phục ngay các cổng thành biên giới rồi. Ta để ngươi hưởng thụ cảm giác sung sướиɠ sắp thoát, rồi trong phút chốc lôi thẳng ngươi xuống địa ngục. Cảm giác thế nào đây, ta có cho ngươi nếm đủ cay đắng chưa nhỉ?
Chắc cay đắng lắm!
Cao Huyền cầm mảnh báo cáo từ thuộc hạ, khóe miệng cong lên, nham hiểm đánh giá.
Dám bắt cóc Nhu nhi của hắn, lại còn dám tàn nhẫn đạp nàng xuống dòng sông sâu lạnh căm như thế!
Thế nhưng sau việc này, hắn phải rèn luyện lại thuộc hạ. Người của hắn võ công cao trên Đinh Khâm không nhiều.
Trắc phi Cẩn Linh, hoàng đế cũng thoải mái quẳng cho Cao Huyền đem về xử lí. Nàng là con gái quốc công, lại làm gián điệp cho Khang vương, vẫn là chủ yếu đắc tội với phủ quốc Công.
Cao Huyền đối với vị muội muội này từ xưa đã không vừa lòng, nàng ta tham vọng là tốt, nhưng lại không đủ thông minh, suy nghĩ lại còn ngắn, vì lợi ích trước mắt mà sẵn sàng đánh đổi mọi thứ. Người như vậy, từ lâu hắn đã nhìn ra được nàng sẽ có lúc liên lụy Cao gia, thậm chí là đạp cho hắn một nhát. Lần này hắn không kịp trở tay, là do nàng ta đẩy cho Đinh Khâm ra tay mà thôi.
Nếu là Cẩn Linh bày kế hoạch, thì sẽ hoàn toàn là công dã tràng vì hắn quá đề phòng nàng.
Mặc cho Nhị Phu Nhân gào khóc van xin, Cao Huyền bên ngoài thì tỏ vẻ thương xót dịu dàng nói thôi thì cũng là cốt nhục Cao gia, nhưng miệng lại ra lệnh cho người đánh gãy tay chân Cẩn Linh tàn phế.
Sau đó, hắn tiếp tục đuổi Cẩn Linh về thôn trang hoang vu, đời đời không được bước chân khỏi đó. Nhị Phu nhân đương nhiên nghe xong liền ngất xỉu. Về sau cũng chỉ đành biết lặng lẽ đi theo Cẩn Linh để chăm sóc, vì nàng ta đã không còn có thể tự chăm sóc bản thân mình được nữa. Lúc rời đi, Cao Huyền cũng không cho họ mang theo được bất cứ cái gì.