Trong lúc Cẩn Nhu đang thả hồn trôi theo sông, đột nhiên gia nhân đang đứng ngoài gác cho nàng đi vào thông báo rằng có một vị công tử họ Đinh muốn gặp. Nàng không quen Đinh công tử nào cả vì bình thường giao du rất ít. Định từ chối thì một nam nhân áo xanh lam nhạt xuất hiện đằng sau người gia nhân báo tin. Người này tướng mạo đoan chính, trang phục chỉnh tề gọn gàng lại sạch sẽ. Hắn mỉm cười với nàng, hơi cúi người lễ độ hỏi:
- Xin thất lễ! ŧıểυ thư đây có phải A Nhu ở thôn Mạc Khê, vùng Đạt Châu đấy không?
- Vị đây là… - Cẩn Nhíu mày đánh giá người trước mặt.
- Ta là Đinh Khâm đây, ở bên cạnh nhà Bội Khải. – Vị công tử áo xanh lam híp mắt cười.
Những mảnh kí ức mơ hồ chợt lùa về. Đây là đứa trẻ mặt mũi nhọ nhem, tính tình quậy phá, thỉnh thoảng rủ nàng trốn việc đi chơi lúc xưa hay sao?
- Là Đinh Khâm đấy sao? Ta thực sự không nhận ra ngươi! – Cẩn Nhu mở to mắt.
- Đúng vậy! Vừa nãy nhìn ngươi đứng ngoài lan can, ta cũng suýt không nhận ra. Nhưng nhìn kĩ thì đôi mắt của ngươi vẫn không có gì thay đổi nhiều.
Cẩn Nhu nhìn từ trên xuống dưới một lượt, nàng liền mời Đinh Khâm vào ôn chuyện, cả hai đều vui vẻ hỏi thăm chuyện của nhau.
Cẩn Nhu được hắn cho biết mấy năm trước đã thi đỗ thám hoa, giờ vào trong viện hàn lâm làm việc. Ở thôn Mạc Khê, có duy nhất hắn học hành mà đỗ đạt thành tài, là niềm tự hào của cả thôn. Nàng cũng được biết cha mẹ hắn vừa mất không lâu.
Cẩn Nhu nhớ ra một chuyện, lúc sinh ra hắn, thực ra tuổi tác họ đã cao. Mẹ hắn đã bước qua tứ tuần còn cha hắn cũng hơn năm mươi. Đinh Khâm là đứa con duy nhất. Cha mẹ hắn bao năm không sinh được con, họ chạy chữa tứ phương và cả cầu xin thần phật mới có được hắn.
Nói đến chuyện này, đinh Khâm tỏ vẻ buồn tủi không thể báo hiếu cho phụ mẫu mà đau lòng không thôi. Cẩn Nhu đành nhẹ nhàng an ủi hắn, nói tương lai còn dài phải sống thật tốt để không phụ lòng họ.
Nàng bày tỏ bất ngờ việc Đinh Khâm bước đi trên con đường quan lộ.
- Vì ta rất thông minh, rất tài giỏi! Nếu không làm thì chẳng phải rất phí sao?
Đinh Khâm nói cùng môt bộ mặt đầy kiêu ngạo. Bày một bộ dạng như hồi còn bé, hếch mặt cho Cẩn Nhu xem, khiến nàng không kiềm chế được mà cười ha ha.
- Hồi đó, ta tưởng ngươi lên kinh thành làm nha hoàn, không ngờ lại là được làm đại ŧıểυ thư trong phủ quốc công. A Nhu, Giờ trông ngươi rất xinh đẹp, không còn một con nhóc lóc cha lóc chóc nữa. - Đinh Khâm mạnh dạn khen nàng.
- Chuyện ta lớn lên xinh đẹp không phải là chuyện hiển nhiên sao? - Cẩn Nhu cũng bày ra một vẻ mặt nghịch ngợm hiếm có, tiếp lời hắn, nàng tỏ ra không quá khách sáo với Đinh Khâm. - Dù sao cũng cám ơn lời khen. Ngươi cũng vậy!
- Mà ngươi năm nay trạc mười tám rồi đúng không, đã gả cho người nào chưa? – Đinh Khâm đột ngột hỏi.
- Chưa, ta mới bị từ hôn mấy tháng trước. - Cẩn Nhu lắc đầu, thờ ơ đáp lại.
Nàng kể chuyện con trai thứ sử cho hắn nghe. Đinh Khâm tức giận, đập xuống bàn một tiếng thật to.
- Không biết tốt xấu, hắn lấy được ngươi làm thê tử là hắn quá hời rồi mà còn dám làm ra chuyện đó ư?
Đinh Khâm ngồi tỏ vẻ suy nghĩ một lúc, hắn mới nói tiếp:
- Cẩn Nhu, nếu giờ ngươi không có mối duyên nào, gả cho ta đi, giờ tiền đồ của ta không tệ đâu, tiền đồ của ta còn hơn tên con trai thứ sử vô dụng kia!
- Đừng có đùa như vậy, không tốt đâu! - Cẩn Nhu cười nhẹ xua tay, coi như hắn quá bức xúc mà nói mấy lời bâng quơ.
Đinh khâm không phục, hắn nói hắn không đùa. Cẩn Nhu thấy hắn đùa quá trớn, đành đánh lảng chủ đề nói sang chuyện khác. Nàng hỏi thăm mấy người bạn cũ ở quê giờ ra sao vì nàng đã lâu không trở về Mạc Khê nên không biết tình hình của bọn họ. Đinh Khâm thì có vẻ đi lại nhiều hơn nàng, nên cũng nắm rõ nhiều hơn, kể chuyện từng người một. Đa số bọn họ đều đã lập gia đình, có người thì có con, tiếp tục công việc đồng áng cùng săn bắt thú rừng.
Cả hai người trò chuyện trong thời gian rất lâu, đến tận giờ hợi, Cẩn Nhu mới cáo lui hắn trước. Nàng còn phải tìm Cẩn Huệ đang chơi ở dưới con phố kia để cùng nhau về phủ quốc công. Đinh khâm cũng không giữ, thoải mái từ biết, hắn chỉ nhắc hắn sẽ thư từ với nàng sau.