Lúc tỉnh dậy, Cẩn Nhu phát hiện ra cả tay chân nàng đều mang xích sắt, cái xích sắt này vẫn để một khoảng độ dài cho nàng có thể hoạt động trong phạm vi ở trên giường, nhưng tuyệt nhiên nɠɵạı trừ khu vực giường nệm, nàng không thể đi ra chỗ khác.
Cẩn Nhu không thể không nhíu mày. Nhìn xung quanh, nàng thấy mình ở trong một căn phòng rộng rãi, có chút quen thuộc lẫn lạ lẫm. Nơi này cực tối, chỉ có một ánh đèn lập lòe.
Cao Huyền muốn làm gì mình? Cẩn Nhu có muốn nghĩ cũng bị dọa đến mức không dám nghĩ nữa. Nàng bắt đầu vùng vằng chân tay, xích sắt nhìn qua tuy mỏng nhưng lại rất chắc chắn, không cách nào bứt được. Nàng ý thức nguy hiểm đang lại gần.
Cao Huyền đi vào đã thấy Cẩn Nhu rũ người trên thành giường, gương mặt bơ phờ mệt mỏi, chân tay hơi co lại, ngồi một góc nom rất đáng thương.
Hắn cảm thấy bản thân đã nhẫn lại với Cẩn Nhu rất nhiều. Cao Huyền không tính ép buộc nàng, muốn cả hai từ từ bồi dưỡng ở sơn trang này. Nhưng tối nay, Cẩn Nhu đã chạm phải giới hạn của hắn. Nàng lúc nào cũng muốn bỏ trốn, muốn rời bỏ hắn, đừng có mơ!
Thấy Cao Huyền tiến tới ngồi bên cạnh, Cẩn Nhu rụt cả người vào sâu hơn bên kia giường. Thấy hắn không nói lời nào, bắt đầu cởi quần áo, nàng mới ý thức Cao Huyền đang muốn làm gì.
- Đại ca, huynh, huynh… muốn…làm gì?
- Ta muốn làm gì, muội chuẩn bị sẽ biết, hỏi nhiều làm gì?
Cao Huyền mỉm cười đầy hàm ý sâu xa.
Cẩn Nhu trợn to mắt, gào thét đầy hoảng sợ:
- Huynh không thể như vậy được, không được đến đây! Ai đó, cứu với!
- Muội biết là có kêu cũng vô ích mà, tiết kiệm sức lực một chút!
Cao Huyền không ngần ngại bắt lấy một cái chân của nàng đang khua lung tung trong không trung. Lực tay hắn cường đại, có thế nào đi chăng nữa thì Cẩn Nhu cả người đều bị kéo về phía Hắn. Cả váy cũng bị kéo xốc xuống tận mông, lộ ra một cặp chân trắng ngần tựa như tuyết đổ.
Cao Huyền không nói gì, trực tiếp đưa mũi ngửi từng ngón chân của Cẩn Nhu.
Nàng hai tay đã bị xích, chỉ khua được một khoảng trống nhất định, không thể với tới chỗ cái mũi và cái miệng của tên nam nhân kia đang làm càn.
Cẩn Nhu bất lực mở to hai mắt kinh hãi nhìn chân mình được người nam nhân kia ngửi từ từ. Cao Huyền đưa mũi hít hà lấy từng đầu ngón, mắt cá chân chuyển sang bắp chân. Lên trên phía đùi, gần vùng hoa huyệt là phần da mịn màng nhất. Cao Huyền không kiềm lòng được, liếʍ nhẹ lên một cái khiến Cẩn Nhu giật bắn cả người run rẩy.
- Không, đừng… !
Cẩn Nhu không biết, việc thốt ra như vậy trong lúc này, chẳng khác nào là lời động tình cho hắn tiếp tục. Cao Huyền ngẩng đầu lên, kéo vứt cái tiết khố nàng ra, vừa nhìn thấy cánh thịt non mềm như đóa hoa đang e ấp chuẩn bị nở rộ, hắn lao đầu vào liếʍ.
- Ô ~ ah… Không, chỗ đó… Ưm ~!
Cẩn Nhu thực sự hoảng sợ, không ngừng đạp chân. Dùng cả hai tay đẩy cái đầu đen xì của Cao Huyền đang cặm cụi giữa hai chân nàng. Lưỡi của hắn ấm nóng, vừa dày vừa mềm khuấy động sâu bên trong chỗ đó của nàng tựa như một con rắn, lộng hành vô cùng ngang ngược.
Hắn thế mà cúi đầu liếʍ chỗ đó của nàng? Còn rất hăng say?
Đầu óc nàng trống rỗng, tựa có một luồng sóng nào đó tấn công mạnh mẽ, làm cho toàn bộ cơ thể của nàng trở nên tê liệt. Cẩn Nhu bất lực ngửa cổ mà rên la, đến hít thở cũng dần trở nên khó khăn.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Cẩn Nhu không tự chủ được cơ thể, lưng cong lên, cả chân tay cũng đều phản ứng co quắp lại. Sau đó, nàng cảm nhận được nơi tư mật của nàng đang trào ra một dòng nước nóng ấm.
P/s: Bạn nào không thích ăn thịt có thể bỏ qua những chương H, không có quá nhiều nội dung ảnh hưởng đến cốt truyện chính đâu.