Ở nhà một tuần, Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì trở về trường học.
Giữa hè nắng hè chói chang.
Tưởng Tây Trì đến phòng thí nghiệm của Trương Chi Kính trình diện, Phương Huỳnh đang tìm hai công việc dạy thêm, xếp vào buổi sáng và buổi chiều.
Tiền thuê nhà gần đây không rẻ lắm, học bổng phải đến tháng mười mới phát, Phương Huỳnh không muốn ỷ lại hoàn toàn vào Tưởng Tây Trì một mình chống đỡ, cho nên soạn bài rất vất vả, mỗi ngày, buổi sáng và trưa cộng thêm sáu tiếng đi dạy thêm, lại làm mọi chuyện rất cẩn thận.
Thực tập ở phòng thí nghiệm của Trương Chi Kính, đương nhiên là không có trả tiền lương. Nhưng về kinh nghiệm, thì rất có ích cho sự phát triển lâu dài sau này, Tưởng Tây Trì đã cẩn thận suy nghĩ, vẫn nên lựa chọn đồng ý.
Nhiệm vụ ở phòng thí nghiệm nặng nề, hơn nữa Tưởng Tây Trì là đàn em khóa dưới mới tới, cho nên thu thập số liệu thí nghiệm, phân tích số liệu, chuyện cơ bản nhất, tất cả đều chuyển sang trên tay anh.
Dù vậy, một kỳ nghỉ hè này, anh cũng học được không ít chuyện, Trương Chi Kính càng xem trọng anh hơn, có nhiều lúc đều muốn tiện thể nâng đỡ anh theo. Dù sao cũng là người giỏi trong nghề, trong tay nắm nhiều hạng mục thí nghiệm trọng điểm, kẽ tay rớt xuống một ít đồ, cũng đủ để mài dũa người mới tốn rất nhiều thời gian.
Học kỳ mới bắt đầu, sau khi Trương Chi Kính thu nhận sinh viên học thạc sĩ và tiến sĩ vào, thì tổ chức bữa liên hoa giữa thầy trò với nhau.
Cuối tháng hè, thực tập của Tưởng Tây Trì sẽ kết thúc, nên đương nhiên chuyện này không liên quan đến anh. Nhưng không ngờ nhận được điện thoại của Trương Chi Kính, dặn anh nhất định phải tham gia.
Người học với Trương Chi Kính đều đã sắp tốt nghiệp, Tưởng Tây Trì nhìn xung quanh một vòng, lại không phát hiện bóng dáng của Nhiếp Tuyết Tùng.
Trong thời gian Tưởng Tây Trì thực tập ở phòng thí nghiệm, chủ yếu là học tỷ Âu Dương Nhuế phụ trách chỉ đạo và phân công làm việc. Liên hoan lần này, Âu Dương Nhuế cũng vừa đúng ngồi ở bên cạnh, Tưởng Tây Trì liền hiện ra nghi vấn của mình.
Âu Dương Nhuế cũng khẽ xùy một tiếng, Ỷ sủng mà kiêu.
Tưởng Tây Trì tự nhiên nheo mắt.
Nhìn vào trong mắt Âu Dương Nhuế, trên gương mặt vẫn luôn hiền lành lại cất giấu sự chán ghét rất rõ ràng.
Anh không có thiện cảm, hỏi thăm thử, chỉ nói: “Nghe nói học tỷ Nhiếp đang bị bệnh.”
Ba ngày hai bữa bị bệnh, ai biết bệnh cái gì —— không nói chuyện này, Tây Trì, hôm nay thầy Trương cũng đặc biệt kêu em, sao hả, đã quyết định muốn làm học trò của thầy